*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối đó, Trần Mặc Bạch ngồi một mình trên ghế sô pha. Anh ngẩng đầu, không dùng tay chân để mô phỏng động tác lái xe như trước mà chỉ chờ đợi trong yên lặng, dường như cả thế giới chỉ còn sót lại một mình anh.
Thẩm Khê đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhắm mắt lại, tựa vào ghế sô pha.
“Có đôi khi anh sẽ tưởng tượng đời này của anh có thể lái xe đến một nơi rất xa, vậy còn em thì sao? Em sẽ tưởng tượng xe đua của mình sẽ đưa người khác đi đến bao xa ư?” Bỗng nhiên Trần Mặc Bạch mở miệng hỏi.
Thẩm Khê nhìn anh, im lặng hồi lâu.
Trần Mặc Bạch cười khẽ: “Sao anh lại quên mất em là người rất thực tế, chưa bao giờ nghĩ đến nếu như.”
Nhưng Thẩm Khê ngồi cạnh anh vẫn không nói gì.
Trần Mặc Bạch không chờ được đáp án cuối cùng nên mở đôi mắt ra, anh vừa nghiêng mặt sang liền đối mặt với ánh mắt của Thẩm Khê, sáng ngời mà sâu sắc.
“Đúng là trước đây em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, nhưng em đã gặp được anh. Sau khi anh hỏi em câu ấy em mới bắt đầu suy nghĩ, chỉ cần anh muốn thì xe đua của em sẽ đưa anh đi đến rất xa.” Giọng nói của Thẩm Khê rất nhẹ nhàng.
Mi tâm của Trần Mặc Bạch khẽ run lên, cổ họng anh giần giật nhưng lại không nói lời nào.
“Thật ra em cũng thường hay tưởng tượng.” Thẩm Khê cười đầy trẻ con “Mỗi khi nhìn Hunt điều khiển xe đua đuổi theo Winston, em đều nghĩ người đang cầm tay lái chính là em. Dù em có năng lực phán đoán của một tuyển thủ đua xe, nhưng em không có sức chịu đựng và thể lực giống như họ, mà phản ứng cũng không thể theo kịp sức phán đoán của em… Vậy nên lúc mọi người đang lao đi trên đường đua, em sẽ tưởng tượng mình là mọi người. Có phải buồn cười lắm không anh?”
“Không đâu.” Trần Mặc Bạch lắc lắc đầu.
“Sau đó… Hunt trong đầu em trở thành anh. Em không hề tưởng tượng mình sẽ trở thành anh mà nghĩ rằng em đang ngồi bên anh. Mỗi một phán đoán của anh đều là phán đoán của em, mọi dự đoán của em cũng là của anh. Chúng ta cùng mạo hiểm, cùng tự khống chế bản thân và cùng nhau vượt qua vạch đích.”
Trần Mặc Bạch vươn tay ôm chặt lấy Thẩm Khê, anh áp mặt lên má cô, cảm nhận độ ấm của cô.
“Anh hay nói rằng mỗi tuyển thủ rong ruổi trên đường đua đều rất cô đơn… thật đúng là kiêu căng mà. Rõ ràng từ trước đến giờ em luôn bên anh, sao anh có thể cô độc được đây?”
“Lần này em cũng sẽ nhìn anh, chờ anh ở vạch đích.”
Trần Mặc Bạch không nói gì, anh chỉ thấy hai người yên lặng ở bên nhau thế này thật tốt biết bao. Anh lắng nghe hô hấp và nhịp đập trái tim của Thẩm Khê, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được độ ấm của cô. Cái ôm trong giờ phút này chính là cử chỉ dịu dàng nhất khi được một người yêu thương.
Khi mặt trời lặn xuống phía tây, hoàn toàn trầm mình xuống dưới tầng mây cũng là lúc những ánh đèn trên đường đua Yas Marina được thắp sáng, giống như nguồn sáng thắp sáng thế giới trong màn đêm đen. Fan hâm mộ F1 trên toàn thế giới đều ngóng trông chặng đua Grand Prix cuối cùng của mùa giải này.
Đường đua Yas Marina có hai mươi mốt khúc cua, bao gồm nhiều đoạn đường. Hơn năm mươi nghìn tấm vé vào cửa đã được bán hết.
Khi Trần Mặc Bạch đang mặc trang phục đua xe thì có người đến trước mặt anh, sửa sang quần áo cho anh cùng với các nhân viên khác.
“Chị…” Trần Mặc Bạch gọi khẽ.
“Chị nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ ủng hộ em tiếp tục làm một tuyển thủ đua xe.” Trần Mặc Phỉ cong môi, cười tự giễu.
“Em xin lỗi vì đã khiến chị lo lắng.” Không hiểu sao cổ họng của Trần Mặc Bạch có chút nghẹn ngào.
“Trước đây chị lo em sẽ gặp chuyện không may, hiện tại chị lại lo… nếu em không giành chiến thắng thì sẽ khổ sở biết bao chứ? Em có thấy mất mát hay không? Liệu có ai dùng ngôn ngữ để tổn thương em không? Em sẽ vẫn có thể tiến về phía trước chứ?”
“Chị…” Trần Mặc Bạch muốn nói lại thôi, anh biết nhất định trước mỗi trận đua Trần Mặc Phỉ đều sẽ cầu nguyện và lo lắng cho anh.
“Em không cần phải cảm ơn hay xin lỗi chị, bởi cuối cùng bây giờ chị cũng hiểu được thành tựu của em, so với việc dùng sự yêu thương để ngăn cản em thì việc này thú vị hơn nhiều. Em có thể thua bất cứ ai nhưng tuyệt đối không được đánh mất chính mình, đã hiểu chưa?”
Trần Mặc Phỉ hơi ngửa đầu, nghiêm túc nhìn cậu em trai đã sớm cao hơn mình nửa cái đầu này. Chị kiên định vỗ vỗ bờ vai của Trần Mặc Bạch. Trần Mặc Phỉ vẫn luôn coi em trai như một đứa trẻ, nhưng không ngờ bây giờ chị đã phải ngước đầu để nhìn em trai rồi.
“Em hiểu.” Trần Mặc Bạch đi về phía xe đua của mình, đột nhiên anh dừng bước chân lại rồi xoay người nhìn Trần Mặc Phỉ.
Chị vẫn đứng ở chỗ cũ, mỉm cười vẫy vẫy tay với anh.
“Chị không chỉ là một doanh nhân không thua một đấng mày râu nào, chị còn là người chị gái khiến em kiêu ngạo nhất trên thế giới này.” Trần Mặc Bạch lớn tiếng.
Trần Mặc Bạch bước vào xe đua, đội ngũ của anh tiến hành lần kiểm tra và điều chỉnh cuối cùng.
Trận đấu càng lúc càng đến gần, lúc Trần Mặc Bạch lấy mũ trùm đầu chống cháy ra định đeo vào thì Thẩm Khê đi tới bên cạnh anh, cô gõ ngón tay lên mu bàn tay của Trần Mặc Bạch ba lần.
Cánh tay của Trần Mặc Bạch cứng đờ, anh nhìn cô: “Em chắc chứ?”
“Chắc.” Thẩm Khê gật đầu.
Bỗng nhiên Trần Mặc Bạch cúi đầu, gần như chạm phải môi của Thẩm Khê. Cô đang định lùi về sau thì anh đã dùng sức ngậm lấy môi trên của cô mà mút mạnh, khiến Thẩm Khê vô thức ra lệnh cho bản thân không lùi về sau nữa mà tiến về phía anh.
Trần Mặc Bạch nghiêng mặt, đầu lưỡi anh mạnh mẽ chen vào, như thể lúc này là tận thế, không cần phải đè nén hay dè dặt. Anh dùng hết sức mình để hôn cô, Trần Mặc Bạch muốn Thẩm Khê biết anh khao khát, ỷ lại, tin tưởng và yêu thương cô đến nhường nào.
Ngôn ngữ là thứ quá ít ỏi và đơn giản, Trần Mặc Bạch hy vọng cô sẽ luôn ở trong tâm trí anh, cùng anh chia sẻ những phút giây quan trọng.
“Anh không tin vào định mệnh.” Hơi thở của Trần Mặc Bạch tràn đầy giữa môi răng Thẩm Khê, đó chính là sự ấm áp tinh tế nhất trên thế giới này.
“Vâng.” Thẩm Khê khép đôi mắt lại, nhẹ giọng nói.
“Nhưng anh rất cảm kích nó.”
Bởi định mệnh đã khiến anh gặp được em.
Nếu không, anh sẽ cô đơn biết bao.
Thẩm Khê lấy mũ trùm đầu chống cháy của Trần Mặc Bạch ra rồi đội nó cho anh, sau đó là mũ bảo hiểm. Trần Mặc Bạch nhìn Thẩm Khê, đây không phải sự biệt ly mà là vì những lần tái ngộ sau này.
Trần Mặc Bạch dùng ánh mắt để nói với Thẩm Khê: Chờ anh trở về.
Chiếc xe lao vút đi, mọi người đều nhìn về phía Trần Mặc Bạch vừa rời đi. Tất cả những chiếc xe đua đều vào vị trí của mình, nhịp tim của họ chìm trong niềm đam mê với tốc độ.
Dường như Thẩm Khê có thể cảm nhận được sự tập trung của Trần Mặc Bạch. Đây không phải là một trận đấu sinh tử, anh sẽ vượt qua quá khứ và chứng minh sự tồn tại của cô.
Sau khi cả năm ánh đèn đều tắt, thời gian như ngừng trôi, chỉ có những chiếc xe đua trên đường băng là vật thể có thể chuyển động. Bụi bặm trên mặt đất như bị chấn động, tiếng động cơ liên lục gầm rú từ xa đến gần, điên cuồng lướt qua vô số tầm mắt. Dường như trên bầu trời đêm là một nguồn sức mạnh đang điên cuồng rít gào, vô số ngôi sao cố gắng giãy giụa để lộ mình ra khỏi khe hở, như thể phải bắt được những ý nghĩ điên rồ nào đó. Sự nhiệt tình của khán giả làm bốc cháy cả độ ẩm trong không khí.
Thẩm Khê nâng tay, nhắm mắt lại để cảm nhận được độ ẩm nơi đầu ngón tay và tiếng động của chiếc xe mà cô quen thuộc nhất.
Đầu trận đua, Carmen lao đi ở vị trí pole, tiếp đó là Winston, anh ta phát động công kích ở khúc cua đầu tiên. Carmen mạo hiểm vượt qua khúc cua nhưng khán giả lại vô cùng phấn khích với đòn tấn công cực kỳ có tính xâm lược này của Winston.
“Xét về chuyên môn thì chắc chắn Winston rất rõ ràng chỗ đó không phải là nơi thích hợp để vượt lên! Theo tôi thì đây là một chiến thuật tâm lý, anh ta đang tạo áp lực cho Carmen. Winston muốn Carmen biết trên toàn bộ đường đua này thì mỗi khúc cua hay là đoạn đường thẳng đều không hề an toàn một chút nào! Rốt cuộc thì liệu Carmen có thể chịu được áp lực mà Winston đã gây nên cho cậu ta không?”
Xe đua của Trần Mặc Bạch vẫn đi theo sau hai người kia, vững vàng kéo dài khoảng cách với những chiếc xe phía sau.
“Hiện tại họ sắp bước vào những đoạn cuối cùng của đoạn đường thẳng dài! Payne xếp ở vị trí thứ tư đang đơn độc khiêu chiến Elvin, liệu Elvin có thể bảo vệ được vị trí của mình hay không!”
Khán giả ngẩng đầu chờ đợi, tay Trần Mặc Bạch cầm vô lăng, đôi mắt anh đầy bình tĩnh, sôi động của toàn bộ thế giới ngoài kia đều bị sự lạnh lùng của anh áp đảo. Trần Mặc Bạch nghe được tiếng thở và nhịp tim của mình. Ngay khi hai chiếc xe tiến vào cuối đoạn đường thẳng, Trần Mặc Bạch đột ngột lao lên, chiếm cứ đường bên trong rồi phanh lại, khéo léo mà nhanh chóng chặn lại đối thủ khi ra khỏi góc cua.
Khán giả hò hét.
Bình luận viên nắm chặt tay hô lớn: “Cẩn thận không bị vượt!”
Khi mọi người đang lo lắng Trần Mặc Bạch sẽ bị Payne vượt lên khi ra cua với tốc độ chậm thì anh đã bình tĩnh giữ được vị trí của mình rồi tăng tốc, kéo theo hô hấp của mọi người mà rời đi đầy phóng khoáng. Khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi, tiếp đó là tiếng cảm thán đầy kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác của khán giả.
Nhưng Payne vẫn chưa định bỏ cuộc, sau khi bám theo Trần Mặc Bạch suốt ba vòng đua thì anh ta chuẩn bị vượt Trần Mặc Bạch ở khúc cua số sáu. Nhưng trên đoạn đường thẳng dài nối liền với khúc cua số sáu, Caspian vẫn đang bám sát phía sau Payne đã đo lường lực kéo và vận tốc tiếp cận một cách cực kỳ hoàn mỹ, cậu thành công vượt qua Payne. Ngay lúc đó, rất nhiều fan hâm mộ F1 đã vỗ tay cho cậu.
Caspian vẫn tiếp tục lao về phía trước, cậu bám chéo phía sau Trần Mặc Bạch, duy trì khoảng cách hai phần ba thân xe với anh.
“Có phải Caspian muốn vượt đồng đội của mình không? Nhưng tốc độ của Elvin Trần thực sự rất nhanh, Caspian không thể tìm được cách nào để vượt qua anh ấy trong khúc cua này được! Khoan đã… hình như chúng ta đã hiểu sai mất rồi! Mục đích của Caspian không phải là vượt qua đồng đội của mình mà giúp Elvin duy trì lợi thế của anh ấy, không bị Payne và Duchovny ở phía sau quấy rầy!”
Payne và Duchovny ở phía sau Caspian đang cạnh tranh kịch liệt còn Caspian vẫn bám sát Trần Mặc Bạch suốt năm vòng đua để đảm bảo anh có thể giữ một khoảng cách vừa đủ với những đối thủ phía sau.
Duchovny thành công vượt qua Payne nên tập trung mục tiêu lên Caspian. Trần Mặc Bạch đã vào giữa khúc cua, Caspian ở ngay phía sau anh, Duchovny chuẩn bị vượt qua Caspian ở khúc nhập cua. Màn so tài này khiến khán giả cực kỳ hồi hộp.
Chưa đầy một giây sau, Caspian đã lựa chọn tâm của khúc cua, dù đối thủ có đến phía sau thì cậu vẫn bình tĩnh chọn chỗ để tăng tốc trong khúc cua, tăng ưu thế dẫn trước của mình. Không chỉ giữ vững được vị trí mà lúc ra cua, Caspian còn kéo dài được khoảng cách giữa mình và Duchovny. Thấy một màn ấy, khán giả không hẹn mà cùng vỗ tay.
“Không biết tại sao… tôi không hề muốn Duchovny hay là Payne vượt qua Caspian! Từ trước đến nay, tôi chưa từng thích nhóc quỷ ấy như bây giờ!” Một khán giả hét lên.
“Bởi cậu ta đã không còn là một cậu nhóc nữa rồi! Giờ Caspian giống như một kỵ sĩ đầy phong độ vậy! Hơn nữa kỹ thuật điều khiển của cậu ta khá tốt!”
“Làm tốt lắm! Hoàng tử bé… trưởng thành rồi!” Marcus không nhịn được mà gật đầu, các nhân viên khác cũng vỗ tay.
Mà Trần Mặc Bạch vẫn lao lên, không ngừng kéo gần khoảng cách giữa mình và Winston.
Sau khi vòng đua này kết thúc, Winston hoàn thành lần vào pit-stop đầu tiên, bắt đầu một màn rượt đuổi với Carmen. Sự hào hứng của khán giả được đẩy lên cao trào nhưng việc Winston vào cua sớm hơn Carmen khiến khán giả và bình luận viên đều hồi hộp. Tuy rằng việc vào cua trước có thể giúp Winston dùng bán kính và tốc độ lớn hơn để vượt qua đối thủ, nhưng điều đó cũng có nghĩa là sau khi ra cua sẽ tạo ra một khoảng trống, giúp Carmen vượt qua Winston!
Đây có vẻ như là một màn vượt lên không mấy khôn ngoan nhưng Winston đã khéo léo nhập cua, đi trên tuyến đường bình thường để thoát cua, Carmen hoàn toàn mất đi cơ hội để đoạt lại vị trí đầu của mình.
Khán giả đều hò reo, Winston giống như một chiếc tên lửa lao vút ra khỏi tầng khí quyển, phá bỏ hạn chế của lực hấp dẫn để tiến về phía trước.
“Ôi… ôi… Winston đã làm rất tốt!”
“Không hổ là thần xe! Màn vượt lên vừa rồi đúng chẳng khác nào sách mẫu cả!”
“Có phải sẽ không ai có thể ngăn cản Winston giành chức quán quân không?”
“Tuy rằng từ giữa mùa giải đến giờ thành tích của Carmen khá tốt nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tổng điểm của Winston trong năm nay! Truyền thông đã dự đoán rằng chỉ cần Winston nằm trong top 5 của trận đua này thì anh ấy liền nắm chắc chức quán quân nội dung cá nhân của mùa giải.”
(F1 có hai nội dung là cá nhân và đội. Trong một trận đua F1 sẽ có 20 tuyển thủ đến từ 10 đội đua. 10 tay đua đầu tiên sẽ giành được điểm theo thứ tự từ trên xuống, người về đầu được 25 điểm, về nhì là 18 và thứ ba là 15. Thành tích chung cuộc của mỗi tuyển thủ trong một mùa giải sẽ được cộng từ thành tích ở các chặng. Bên cạnh đó thì thành tích của đội đua (mỗi đội có 2 tay đua tham dự ở mỗi chặng) cũng sẽ được tính dựa trên số điểm mà các tuyển thủ đạt được)
Mọi người đều biết dựa vào biểu hiện bình thường của Winston, chỉ cần xe đua của anh ta không xảy ra vấn đề thì không có chuyện Winston không lọt vào top 5.
Carmen không cam tâm bị Winston bỏ xa, sau khi rời pit, cậu ta bắt đầu triển khai kế hoạch vượt qua Winston. Carmen định giành cơ hội nhập khúc cua số mười bốn trước nhưng khả năng phanh và khống chế để vào cua của Winston cao hơn cậu ta rất nhiều. Nếu Carmen cưỡng ép vượt qua thì có thể cậu ta sẽ bị mất lái và lao ra khỏi đường đua. Vậy nên Carmen chỉ có thể từ bỏ việc vượt lên, trơ mắt nhìn Winston ung dung ra khỏi khúc cua.
“Năng lực phòng ngự và phản ứng của Winston đều rất mạnh… Bỗng nhiên tôi thấy những người có thể ganh đua cao thấp với anh ấy là Hunt và Elvin đều là thiên tài.” Amanda cảm thán.
Carmen ở phía sau đang tìm cơ hội để vượt lên nhưng đúng lúc đó, cảm giác về mối nguy cơ của cậu ta trầm trọng hơn bao giờ hết, bởi Trần Mặc Bạch đã bắt kịp Carmen.
Những pha vượt lên trên đoạn đường thẳng của Trần Mặc Bạch đều để lại bóng ma trong lòng Carmen, cảm giác áp bách này càng ngày càng rõ ràng hơn khi Trần Mặc Bạch bám sát cậu ta. Tới bây giờ, Carmen rất không vui vẻ mà thừa nhận rằng tận sâu trong lòng cậu ta rất e ngại Trần Mặc Bạch, bởi mỗi lần anh chàng này thực hiện những màn vượt lên nhìn thì có vẻ bất ngờ nhưng khi bình tĩnh ngẫm lại thì những khoảnh khắc mạo hiểm và đầy may mắn ấy đều đã được anh suy tính cặn kẽ. Carmen thà bị Winston ép sát còn hơn là trở thành con mồi của Trần Mặc Bạch. Cậu ta bắt buộc phải duy trì khoảng cách giữa hai chiếc xe, không cho Trần Mặc Bạch có bất cứ cơ hội nào để vượt lên.
Bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Khê từ từ mở ra bởi cô có cảm giác lúc này Trần Mặc Bạch đang rất tự tin và thong dong. Anh đang chờ đợi một cơ hội, một thời điểm, mà khoảnh khắc ấy sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Trần Mặc Bạch áp sát Carmen khoảng hai vòng, thoạt nhìn thì có vẻ Carmen là người chiếm ưu thế nhưng tay của mọi người đều nắm chặt lại, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Mỗi phút mỗi giây Trần Mặc Bạch đều có thể sắp sửa vượt lên.
“Elvin sẽ phát động tấn công ở vị trí nào?”
“Vị trí của anh ấy khá hẹp, tôi đoán anh ấy sẽ trực tiếp tăng tốc để vượt lên khi thoát khúc cua số chín. Dù sao thì hiện tại tính năng xe đua của anh ấy rất tốt!”
“Nếu vượt qua được Carmen thì… xe đua của Elvin Trần thật sự rất đỉnh!”
“Vậy nên Elvin sẽ không vượt lên ở khúc cua này! Dựa theo phong cách đua xe của anh ấy thì Elvin sẽ tìm một cơ hội khác tốt hơn để vượt qua Carmen trên đoạn đường có những khúc cua liên tiếp!” Bình luận viên đưa ra những dự đoán của mình.
Không chỉ đội Marcus thấy lo lắng mà đội của Carmen cũng vậy.
Schmidt híp mắt cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Trong khoảng thời gian ngắn như vậy… xe đua của họ không thể có tiến triển lớn như thế này… Nếu anh ta chọn khúc cua này thì đó sẽ là một màn so đấu trực tiếp về tốc độ… Elvin Trần sẽ không mạo hiểm như vậy!”
Còn Manning- giám đốc động cơ F1 của đội họ khi nhìn thấy cảnh tượng này thì toát hết mồ hôi. Hắn thấy suy nghĩ của Schmidt quá lạc quan. Sau khi quan sát buổi tập tự do, phiên đua phân hạng và nửa đầu trận đua… Manning có thể cảm giác được xe đua của Trần Mặc Bạch xứng đáng với niềm tin của anh.
Hách Dương và Lâm Na không dám hít thở, còn Trần Mặc Phỉ vô thức nắm chặt chiếc vòng trên cổ.
“Anh ấy sẽ bắt kịp ở khúc cua này.” Thẩm Khê nói.
“Cái gì?” Marcus kinh ngạc nhìn cô.
“Bởi anh ấy muốn chứng minh tốc độ của anh ấy và kỹ thuật của chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại Schmidt và Carmen.
“…Tên… tên điên kia…” Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt của Marcus chuyển từ lo lắng sang phấn khích.
Ở khúc cua số chín, Trần Mặc Bạch đang bám sát phía sau Carmen kiêu ngạo đi đường ngoài, dường như anh muốn vây cậu ta lại. Ngay khi vào cua, Trần Mặc Bạch đã đi song song với Carmen.
“Ôi mẹ ơi!”
“Chúa ơi!”
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, khán giả không hẹn mà cùng đứng lên.
Anh sẽ vượt được Carmen chứ?
Tốc độ thoát cua của anh có đủ không?
Ngay cả khi vượt lên thành công thì liệu anh có thể chiếm được một vị trí tốt để không bị Carmen vượt lại không?
Khi màn đọ lốp bắt đầu, rõ ràng chỉ là màn so tài giữa những chiếc xe đua nhưng mọi người lại có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn của Trần Mặc Bạch. Dường như vượt qua cả tư duy và tốc độ, anh giơ một lưỡi dao lên rồi chém xuống, ngay cả thời gian cũng ngừng trôi.
Lúc vào được ba phần tư góc cua, Trần Mặc Bạch đã vượt qua Carmen. Không ai biết anh đã làm điều ấy như thế nào, chỉ biết đó là sự chuyển hướng mượt mà và đầy quyết đoán. Trần Mặc Bạch trở lại lộ tuyến bình thường, tiếp đó anh tăng mã lực, lao vùn vụt trên đoạn đường thẳng. Carmen chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Mặc Bạch rời đi.
“Oa…” Khán giả hét lên.
Thẩm Khê nở nụ cười. Đúng vậy, đây chính là Trần Mặc Bạch của cô, anh chưa bao giờ mạo hiểm. Tất cả những quyết định mà người đời cho là may mắn, là mạo hiểm đều là kết quả của ngàn vạn lần thực hành trong đầu anh.
Marcus ôm lấy Thẩm Khê đang đứng bên cạnh mình: “Tốt quá! Màn vừa rồi tuyệt đối có thể chứng minh động cơ của chúng ta mạnh đến nhường nào!”
Lúc này Carmen đang ra sức đuổi theo Trần Mặc Bạch. Nhưng điều khiến cậu ta sợ hãi hơn chính là Caspian ở phía sau đang tiếp cận ngày càng gần.
Schmidt che kín đôi mắt của mình: “Tại sao cậu ta lại để Elvin Trần vượt qua… Tại sao cậu ta lại để Elvin Trần vượt qua chứ! Cậu ta đang lãng phí xe đua của chúng ta.”
“Đừng gấp, trận đấu vẫn chưa kết thúc, Carmen vẫn còn cơ hội!”
Nhưng kỹ thuật và sự quyết đoán mà Trần Mặc Bạch đã thể hiện trong khoảnh khắc ấy không chỉ chinh phục khán giả mà còn chinh phục được sự tự tin của Schmidt.
Các ký giả truyền thông tại hiện trường không nhịn được mà bắt đầu thảo luận.
“Nếu là kỹ thuật điều khiển thì Elvin Trần hoàn toàn có thể ganh đua cao thấp với Winston! Cho dù trước đây Elvin có thua Carmen thì cũng là do xe đua của anh ấy. Mà hiện tại Elvin lại dám dùng cách này để vượt qua Carmen, sự can đảm, bản lĩnh và khả năng điều khiển xe ấy của anh ấy đều hơn hẳn Carmen!”
Ngay cả Audrey Wilson- người luôn tỏ ra không mấy lạc quan về đội Marcus cũng phải thất thần.
“Màn vượt lên vừa rồi chính là sự chế nhạo hùng hồn nhất của Elvin Trần đối với những ai nghi ngờ anh ấy và đội Marcus. Nếu không phải người tự tin vào kỹ thuật của mình và tính năng xe đua thì anh ấy không thể làm được điều đó…”
“Tuyệt đối không thể khinh thường bộ động cơ mới của đội Marcus! Nhìn đi, không chỉ Elvin Trần vượt qua Carmen mà ngay cả Caspian cũng đã bắt kịp cậu ta! Có lẽ trận đua này chính là màn phản công của đội Marcus!”
Khi Caspian tiếp cận gần Carmen hơn, lần thứ hai thần kinh của khán giả lại được khuấy động.
Caspian nhập cua một cách đầy dứt khoát trên đoạn đường có những khúc cua liên tiếp, dũng cảm mà xuất sắc so đấu với Carmen. Cậu biết bản thân chưa đạt tới trình độ như của Winston và Trần Mặc Bạch, có lẽ dưới ánh hào quang của Trần Mặc Bạch thì Caspian chẳng khác nào một đứa trẻ. Nhưng thứ mà một đứa trẻ giỏi nhất chính là học tập. Những tiền bối đi trước cậu chỉ có thể dùng kinh nghiệm để tôi luyện chính mình, Caspian hiểu rõ bản thân vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển. Cậu bình tĩnh điều khiển vô lăng, hai tay, hai chân và nhịp tim của Caspian đều có cùng một tiết tấu, Caspian tái hiện hoàn mỹ khoảnh khắc Winston vượt qua Carmen bằng cách phanh chậm, trước khi Carmen ra cua liền nhập vào đoạn đường thẳng, sau đó chỉ cần tăng tốc mà lao đi.
“Đứa trẻ này sắp bay lên rồi!”
“Làm rất tuyệt vời!”
Vô số khán giả thấy cảnh tượng ấy đã đứng dậy và vỗ tay cho cậu.
Sau khi vượt qua tấm chắn mang tên Carmen, con đường phía trước của Caspian như “gió đưa cánh nhạn thu muôn dặm”. Trong mắt khán giả đều là những kỳ vọng lớn lao.
(Gió đưa cánh nhạn thu muôn dặm: Một câu thơ trong bài thơ “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân” của Lý Bạch. Dịch thơ: Vanachi. Nguồn: thivien.net)
Schmidt ngẩng đầu rồi ném mạnh chai nước khoáng trong tay.
“Carmen đang đến!”
“Chúng ta vẫn còn cơ hội!” Đội của Carmen vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
“Còn lại mười một vòng! Carmen vẫn còn cơ hội đuổi theo Caspian, ít nhất cậu ấy có thể giành được vị trí thứ ba!”
“Đuổi theo Caspian…” Schmidt lắc đầu đầy bất lực.
Ông ta quá hiểu tính cách của Carmen. Nhìn thì có vẻ rất kiêu ngạo nhưng thực ra cậu ta rất để ý đến cái nhìn của người khác, hơn nữa còn không thể chịu được áp lực.
Trần Mặc Bạch từng bị tụt xuống hạng mười ba, sau đó anh đã điên cuồng lao lên và giành được hạng ba. Còn Winston cũng từng rất bình tĩnh xử lý sự cố xảy ra với hộp số, không cần đổi số mà vẫn có thể về đích. Carmen không có những tố chất tâm lý và kỹ thuật ấy.
Bị Winston vượt qua đã khiến lòng tự trọng của Carmen tổn thương, bị Trần Mặc Bạch vượt mặt khiến Carmen hiểu được cậu ta cách xa cao thủ chân chính đến nhường nào… Mà bị Caspian vượt lên chính là một đòn trí mạng đối với Carmen. Đội họ đã vô duyên với ba hạng đầu rồi.
Schmidt nhìn về phía Manning, Manning nhắm mắt thở dài một hơi.
Mà Trương Tĩnh Hiểu đứng phía sau Manning đang nhìn chằm chằm xe đua của Trần Mặc Bạch đầy lạnh lùng. Theo chị thì việc Trần Mặc Bạch có thể vượt qua Carmen đã chứng tỏ bộ động cơ F1 do đội ngũ của Thẩm Khê thiết kế đã được cải thiện hơn nhiều so với trước đây. Nhưng chỉ cần Trần Mặc Bạch bị Winston chặn đứng ở vạch đích thì trong mắt những người khác và giới chuyên nghiệp, việc Trần Mặc Bạch vượt mặt Carmen không thể chứng minh được thiết kế của Thẩm Khê đã vượt qua đội chị, bởi ngôi vị á quân không có bất kỳ ý nghĩa gì hết, quy luật của thế giới này luôn luôn là người thắng làm vua.
Winston ưu tiên hoàn thành pit-stop trước, đây cũng chính là khoảng thời gian dừng pit ngắn nhất cuộc đua.
“Winston đã lựa chọn vào pit. Điều này cho thấy anh ấy công nhận việc Elvin trở thành đối thủ của mình! Điều này khiến đa số fan hâm mộ nhớ tới lúc Hunt vẫn còn sống, tám vòng đua cuối cùng chính là màn quyết đấu giữa Winston và Hunt, lúc đó nhất định Winston sẽ vào pit để có thể nghênh chiến với Hunt trong trạng thái tốt nhất!”
Trần Mặc Bạch chuẩn bị vào pit, anh cũng sẽ dốc hết sức của mình.
Động tác của tất cả các kỹ sư trong pit đều nhanh đến mức không thể nhìn rõ bằng mắt thường, dường như có một luồng hơi nóng đang bùng cháy trong không khí.
“Đi!”
Dường như có một nguồn sức mạnh nào đó kéo hết tất cả những tiếng động ngoài kia ra khỏi thế giới của Trần Mặc Bạch. Bộ não anh minh mẫn hơn bao giờ hết, thời gian như vì anh mà trôi chậm lại, phân tán thành những khoảnh khắc nhỏ bé.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc vào đến lúc ra khỏi pit, Trần Mặc Bạch nhớ về lần đầu tiên đứng trước điểm xuất phát, anh nhìn thấy Thẩm Khê đang đứng đối diện mình. Lúc ấy anh vẫn chưa biết mình sẽ vì cô gái này mà không bao giờ chùn bước, cũng chẳng sợ gục ngã. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, Trần Mặc Bạch đều biết cô sẽ luôn chờ anh ở vạch đích.
Xe đua của Trần Mặc Bạch rời khỏi pit, bình luận viên sợ hãi thốt lên: “Thời gian dừng pit của Elvin Trần còn ít hơn 0.5 giây so với lúc nãy của Winston, lập kỷ lục về lần dừng pit ngắn nhất trong mùa giải này! Đội Marcus thực sự quá tuyệt vời! Tôi cực kỳ muốn được về nhà ngay lập tức để xem màn thay lốp của các kỹ sư trong pit!”
“Nếu không có sự cố ngoài ý muốn thì đây chính là màn đọ sức cuối cùng giữa Winston và Elvin Trần!”
Mỗi khi hai chiếc xe này đi qua khán giả thì đều nhận được những tiếng hò reo rung chuyển đất trời.
Hai người họ chuẩn bị bước vào khúc cua gấp và cần nhiều kỹ thuật nhất vòng đua. Winston vào cua thoải mái như trong sách giáo khoa. Khi Winston hoàn thành được hai phần ba góc cua thì Trần Mặc Bạch đã đuổi đến trung tâm của khúc cua, góc độ của anh linh hoạt mà trực tiếp, khiến người xem vô cùng sảng khoái.
Những nguồn sức mạnh va chạm lẫn nhau trong trong huyết dịch của Thẩm Khê, như muốn thoát ra từ đầu ngón tay, từ đôi mắt, từ mỗi một lỗ chân lông của cô để lao đến những nơi khó có thể với đến.
“Hiện tại họ đã chuẩn bị tiến vào khúc cua số mười tám! Mặc dù bị Elvin áp sát nhưng phòng ngự của Winston vẫn không hề sơ hở! Tôi không biết liệu Elvin có vượt lên một lần nữa ở khúc cua này hay không?”
Tại khúc cua này, Trần Mặc Bạch đã bạo dạn thực hiện một màn bứt phá có độ cong khá lớn, nằm ngoài dự liệu của mọi người. Trần Mặc Bạch vừa có thể chuyển hướng đầy đẹp mắt lại vừa có thể khống chế được phanh. Mắt thấy anh sẽ giành cơ hội ra cua trước Winston, đôi mắt của khán giả như muốn nứt ra. Hai chiếc xe gần như vượt cua cùng một lúc, Thẩm Khê mở to đôi mắt, cô hét lên trong lòng: Tiến lên! Tiến lên! Cô chưa bao giờ mất kiểm soát đến vậy.
Nhưng Winston lại phòng thủ thành công, anh ta chớp lấy cơ hội Trần Mặc Bạch ra cua chậm hơn mình vì phanh lại, lần thứ hai ra cua trước.
“Ôi…” Trên khán đài đều là những tiếng hô đầy bất ngờ. Khán giả hào hứng bởi lòng can đảm và sự quyết đoán không hề tầm thường của Trần Mặc Bạch, họ cũng thán phục bởi kỹ thuật lái xe tuyệt vời của Winston.
“Còn lại năm vòng cuối cùng…” Marcus vỗ vỗ ngực “Năm vòng… liệu có đủ để vượt qua Winston hay không… Tôi có tham lam quá không? Chúng ta đã vượt qua Carmen, có phải không nên đòi hỏi thêm nữa không?”
“Hunt đã từng vượt qua Winston ở góc cua cuối trong vòng đua cuối cùng.” Thẩm Khê vẫn nhìn chằm chằm màn hình như cũ. Cô có một linh cảm mãnh liệt đến mức khó có thể biểu đạt bằng lời. Khi khoảnh khắc ấy đến, cô tin rằng anh sẽ biết.
“Elvin Trần bắt đầu vượt qua khúc cua số hai mươi mốt của vòng đua thứ năm đếm ngược từ dưới lên. Đây là pha vượt lên thứ ba của anh ấy kể từ khi đuổi kịp Winston. Chúng ta cùng chờ xem, rốt cuộc anh ấy có thành công hay không!”
Nhưng ngay khi hai người họ sắp vào khúc cua kia thì đột nhiên có một chiếc xe ở phía trước bị mất lái, cả chiếc xe xoay ngang, hoàn toàn mất kiểm soát. Đầu xe gần như trượt qua thân xe của Winston, anh ta nhanh nhẹn né đi, lao vào khúc cua và vượt qua nó một cách đầy vững vàng. Nhưng đối với Trần Mặc Bạch thì đây chính là một thảm họa, chiếc xe này đâm thẳng vào đầu xe của anh.
Khán giả hét lên, họ nâng tay che mắt mình lại. Suýt chút nữa thì Trần Mặc Phỉ đã lao xuống khỏi khán đài, cả đội đua như rơi vào khoảng thời gian bị đông đặc. Trái tim trong lồng ngực Thẩm Khê như muốn nhảy ra. Tầm mắt cô bị chia ra hết lớp này rồi lớp khác, mỗi một lớp đều là nỗi đau chất chồng.
Nhưng ngay khi nỗi đau sắp lên đỉnh điểm thì Trần Mặc Bạch đã cực kỳ bình tĩnh chuyển hướng, lao sang một bên khác của đường đua, ngàn cân treo sợi tóc tránh khỏi chiếc xe bị mất lái kia, tiếp tục chạy băng băng về phía trước.
“Chúa ơi! Tôi thấy phần mũi của chiếc xe kia gần như cọ vào xe của Elvin!”
“Quá mạo hiểm! Khoan đã… phải nói là Elvin quá giỏi!”
Khán giả đều xôn xao.
Nước mắt của Trần Mặc Phỉ chảy xuống, chị che miệng, nhỏ giọng nói: “Cha, mẹ… nếu hai người đang nhìn thì nhất định hãy phù hộ cho em ấy được an toàn, nhất định phải để em ấy chiến thắng!”
Thẩm Khê nở nụ cười trong làn nước mắt, đội đua cũng vỗ tay vì Trần Mặc Bạch. Màn né tránh vừa rồi đã một lần nữa chứng minh tính năng xe đua của họ vượt trội đến nhường nào.
“Pha né tránh vừa rồi vừa mạo hiểm lại vừa phấn khích! Hiện tại còn lại bốn vòng đua, Trần Mặc Bạch vẫn đang đuổi theo phía sau Winston!”
Khán giả gần như phát điên, hai người bên dưới như những ngôi sao băng lao vụt qua, thiêu đốt tất cả dưỡng khí và hô hấp của họ.
Khi hai người họ trở lại khúc cua số năm thì sự cố đã được xử lý xong, trận đấu được tiếp tục.
Tựa như một vòng tuần hoàn, Trần Mặc Bạch không chút do dự mà bắt đầu vượt lên. Đây là đoạn đường có nhiều khúc cua liên tiếp nhau, Thẩm Khê vô thức bắt đầu tưởng tượng Trần Mặc Bạch sẽ làm gì… Điểm mà anh chọn… nhất định là khúc cua kế tiếp.
Trong tiếng hò hét của khán giả, Trần Mặc Bạch di chuyển ra đường ngoài, điều này đã khiến tốc độ vào cua của anh chậm hơn. Nhưng ngay sau đó, vẻ tiếc nuối của khán giả được thay thế bằng sự ngạc nhiên. Bán kính lộ tuyến của Trần Mặc Bạch trong khúc cua này rất nhỏ, nhưng điều này đã tạo cho anh một lộ tuyến có bán kính lớn nhất trong khúc cua tiếp theo.
Trần Mặc Bạch lao vào khúc cua thứ hai với khí thế quét sạch ngàn quân, anh tiến vào đường trong như con dao cắt ngang qua, ngay cả Winston cũng không thể phản ứng kịp trong khoảnh khắc ấy.
Lộ trình của Winston buộc anh ta phải đi đường ngoài, không thể để ý đến bên trong, vậy nên Trần Mặc Bạch đã dùng tốc độ cực cao để ra cua, lao lên đoạn đường thẳng.
“Ôi… Ôi…” Marcus rống lên, hòa cùng tiếng hò hét đầy kinh hãi của khán giả.
“Màn vượt lên này đúng là một tuyệt tác! Đây chính là pha vượt mặt xuất sắc nhất mùa giải này, không ai có thể sánh được!”
Đếm ngược ba vòng cuối cùng, Trần Mặc Bạch vẫn đang dẫn đầu. Nhưng Winston vẫn cắn chặt phía sau anh.
Đếm ngược hai vòng cuối cùng, Winston vượt qua Trần Mặc Bạch ở chính góc cua đó, đây như thể là một màn so tài mang tính định mệnh.
Quyết tâm của Winston giống như một lưỡi dao sắc bén đã ra khỏi vỏ, anh ta lao vào khúc cua đầu tiên rồi tiến vào khúc cua thứ hai, mang theo khí thế khiến Trần Mặc Bạch phải vỡ tan. Nhưng Trần Mặc Bạch đã bảo vệ cho đoạn đường bên trong khúc cua một cách rất thần kỳ, hai chiếc xe gần như cùng ra cua, ngay sau đó chính là đoạn đường thẳng.
Trong hai vòng đua cuối cùng, hai chiếc xe cùng nhau đi ra, thậm chí bình luận viên còn quên cả nói, chỉ hò hét cùng với khán giả.
Bầu không khí căng thẳng đến mức như thể có vô số tia lửa đang lập lòe, chỉ trong nháy mắt nó đã lan ra cả một thảo nguyên.
Đếm ngược vòng đua cuối cùng, Winston vượt qua Trần Mặc Bạch ở khúc cua đầu tiên, ngay khi khán giả đang tiếc nuối vì Trần Mặc Bạch thì anh lại tăng tốc ở cuối khúc cua, ngoài dự đoán của mọi người mà vượt lên ở đường ngoài thêm một lần nữa. Anh dùng tốc độ vào và vượt cua để lao đi trên đoạn đường thẳng.
Gần như không thể phân biệt được xe nào trước, xe nào sau. Quỹ tích tăng tốc ngày càng dài ra khiến thị giác con người không khỏi rối loạn, như thể một hồi ảo ảnh về tốc độ đầy điên cuồng. Âm thanh của động cơ như muốn làm rung chuyển hành tinh này, khán giả không nhịn được mà đứng dậy.
Hai người họ như thể đã phá vỡ mọi quy luật của tự nhiên, cái gì mà lực ma sát hay lực hấp dẫn đều bị họ quăng đi, dù ai thắng ai thua thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Thẩm Khê cảm thấy mình nhẹ tựa lông hồng, cô đương bay lên thì bị luồng không khí mà Trần Mặc Bạch kéo đến quét qua, kéo Thẩm Khê đến một nơi xa xôi không thể với tới.
Hai chiếc xe đã băng qua vạch đích nhưng vẫn lao về phía trước đến hơn trăm mét, tựa như không muốn màn so tài này cứ thế mà kết thúc.
Tiếng hoan hô mãnh liệt dâng lên, bình luận viên lắp bắp không biết phải nói gì. Mọi người hò hét đầy phấn khích suốt mười giây. Hách Dương và Lâm Na ôm chặt lấy Trần Mặc Phỉ, còn chị thì che kín đôi mắt của mình lại. Rõ ràng nước mắt đong đầy đáy mắt nhưng Trần Mặc Phỉ vẫn thấy mình nóng lên vì tốc độ của Trần Mặc Bạch.
Trái tim Thẩm Khê như một hành tinh lang thang ngoài vũ trụ, cuối cùng cũng không còn vướng bận điều gì nữa mà rơi xuống.
“Có kết quả rồi, có kết quả rồi! Quán quân là… Elvin Trần! Anh ấy đã thắng hiểm Winston với ưu thế 0.2 giây!”
Tất cả người Trung Quốc ở khán đài đều điên cuồng hò hét ba chữ “Trần Mặc Bạch” hết đợt này rồi đến đợt khác, vang vọng mà mạnh mẽ.
Winston hơi ngửa đầu, thở ra một hơi. Anh ta nghiêng mặt, vươn nắm đấm với đối thủ ngay bên cạnh, Trần Mặc Bạch cũng đưa tay ra, cách không khí mà cụng Winston một cái.
Winston thong dong điều khiển xe trở về. Dù anh ta có đi đến đâu thì vẫn nhận được những tiếng vỗ tay reo hò đầy sự công nhận và tôn trọng của fan hâm mộ.
Đây là Winston.
Anh cô độc, tuy bại nhưng vẫn quang vinh.
“Người giành chức quán quân trong chặng Grand Prix cuối cùng của mùa giải này chính là Elvin Trần đến từ đội Marcus, anh cũng là người Trung Quốc đầu tiên đạt được danh hiệu này trong F1, tên tiếng Trung của anh là Trần Mặc Bạch. Á quân là Vann Winston, người luôn luôn là thần xe của chúng ta! Đứng thứ ba là Caspian, người đã vượt qua quán quân chặng là Carmen! Trong trận đua này, đội Marcus đã thể hiện tinh thần đồng đội mạnh mẽ, khả năng nghiên cứu và phát triển công nghệ của họ. Tôi rất mong chờ họ sẽ sẽ mang đến cho chúng ta bao nhiêu bất ngờ vào mùa giải năm sau!”
Khi Trần Mặc Bạch điều khiển xe quay về, anh gần như bị cả đội đua vây lấy. Đây chẳng khác nào điều kỳ tích, trái tim mọi người như vỡ òa. Anh được mọi người nâng cao rồi ném lên không trung.
Mỗi lần bay lên không, Trần Mặc Bạch đều có thể thấy rõ Thẩm Khê đang ngước đầu nhìn anh ở bên ngoài đám đông. Nụ cười của cô y nguyên lần mà anh lơ đãng bắt gặp vào rất nhiều năm trước. Giờ khắc này Trần Mặc Bạch mới hiểu được tại sao năm đó mình lại để ý đến cô nhóc này, bởi anh hy vọng sẽ có một người dùng ánh mắt trong veo giống như cô ngóng chờ anh ở đích đến của trận đấu.
Anh yêu em.
Anh thực sự rất yêu em.
Sự ưu ái lớn nhất mà định mệnh dành cho anh chính là để anh có được em.
Đương lúc đôi mắt anh ngấn lệ, đôi mắt Thẩm Khê cũng giống như những ngôi sao lấp lánh dưới ánh nước.
Khi vô số ký giả truyền thông vây xung quanh Marcus thì trước mặt Schmidt cũng đầy ắp microphone và bút ghi âm.
“Ngài Schmidt, ông nghĩ sao về bộ động cơ F1 mới của đội Marcus? Lúc trước ông cho rằng việc hoàn thành thiết kế, lắp ráp và thử nghiệm động cơ này là một hồi may rủi, thậm chí nó còn là một canh bạc đối với tương lai và sự an toàn của một tuyển thủ. Nhưng trong trận đua này, Elvin không chỉ giành được chức quán quân mà còn nhiều lần vượt lên dẫn trước, hơn nữa Caspian cũng đạt được thành tích rất tốt. Đây chắc chắn không phải sự trùng hợp! Ngài Schmidt, hiện tại ngài có công nhận năng lực của đội Marcus không?”
Schmidt vẫn nở nụ cười khéo léo như cũ.
“Tôi thừa nhận năng lực của đội Marcus, họ có những tuyển thủ xuất sắc và một đội ngũ đầy tuyệt vời. Về phương diện kỹ thuật, đặc biệt là việc đánh giá động cơ F1 của đội họ thì tôi nghĩ Manning- giám đốc động cơ F1 của đội tôi sẽ hiểu rõ về điều này hơn.”
Tất cả những nghi ngờ trước kia về đội Marcus đều trở thành trò cười vào lúc này. Manning biết rõ mình không thể nói một lời nào vào lúc này. Bất kể hắn có nói điều gì, dù là tán thành hay nghi ngờ về chuyên môn thì nhất định sẽ đều bị chỉ trích.
Bởi Manning im lặng nên Trương Tĩnh Hiểu- kỹ sư đi cùng hắn trở thành mục tiêu kế tiếp. Khác với sự khéo léo đưa đẩy của Schmidt và im lặng của Manning, Trương Tĩnh Hiểu không quan tâm đánh giá của người ngoài về bản thân.
“Trước mắt thì tính năng động cơ F1 của chúng tôi vẫn đang dẫn trước đội Marcus, nhưng mùa giải sang năm thì khó nói. Đối với đội đua của tôi, điều còn thiếu sót không chỉ là một tay đua có thể khai thác toàn bộ tính năng của xe đua để nắm bắt được cơ hội như Winston hay Trần Mặc Bạch, mà còn là linh hồn. Chúng tôi chỉ muốn chứng minh mình là mạnh nhất chứ không phải đuổi theo nhanh hơn, tốt hơn.”
“Cô đang chỉ trích đội Marcus sao?”
“Cô muốn chứng minh sự khác biệt giữa mạnh nhất và sự đeo đuổi nhanh hơn, tốt hơn ư?”
Trương Tĩnh Hiểu tự giễu cong cong khóe miệng, thấp giọng nói: “Đại khái chính là sự khác biệt giữa nguy hiểm và không hoàn mỹ…”
Nguy hiểm tức là đánh mất chính mình.
Mà không hoàn mỹ thì mới có quyền theo đuổi sự hoàn hảo.
Khi Trương Tĩnh Hiểu vất vả mãi mới có thể thoát khỏi cánh truyền thông thì Winston lại đến trước mặt chị. Trương Tĩnh Hiểu dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn anh ta, chị và Winston gần như không có sự giao thoa, nhưng rõ ràng trong giờ phút này Trương Tĩnh Hiểu rất rõ ràng anh ta đang nhìn mình. Tự thân Winston đã mang theo khí thế có thể khiến giới truyền thông yên phận.
“Tôi vẫn luôn nghĩ thứ này thuộc về Hunt. Bởi khi cậu ấy gặp tai nạn, món đồ này được coi như là di vật của Hunt. Cha mẹ của cậu ấy đã mất trước khi vụ tai nạn ấy xảy ra nên di vật của Hunt đều được để ở chỗ tôi.”
Winston đặt một chiếc nhẫn lên lòng bàn tay rồi đưa nó đến trước mặt của Trương Tĩnh Hiểu.
“Đây… đây là cái gì?”
“Tôi nghĩ mãi cũng không ra, tôi tự nhận rằng mình biết hết tất cả mọi thứ về Hunt, tại sao chiếc nhẫn này lại ở bên cạnh cậu ấy?”
Khi Winston nói đến đây, Trương Tĩnh Hiểu giống như đã hiểu ra được điều gì, bả vai chị khẽ khàng run lên.
“Chiếc nhẫn này là dành cho ai? Hunt đã thích cô gái nào? Cậu ấy muốn tặng nó cho ai? Nếu là nguyện vọng của Hunt thì tôi sẽ chuyển nó hộ cậu ấy. Mãi đến hôm nay mới có người nói cho tôi biết cô chính là bạn gái cũ của Thẩm Xuyên, mặt trong của chiếc nhẫn này có khắc chữ ZJX, nên tôi mới biết được nó thuộc về Thẩm Xuyên chứ không phải Hunt.”
Winston đặt nó vào lòng bàn tay của Trương Tĩnh Hiểu, lạnh nhạt nói: “Thẩm Xuyên đã mất rồi, giờ nó thuộc về cô.”
Ngay khi Winston xoay người, nước mắt của Trương Tĩnh Hiểu điên cuồng rơi xuống.
Thế giới này bị đổ xuống rồi xoay ngược.
Sau khi kết thúc trận đấu là thời gian trả lời phỏng vấn của giới truyền thông.
Trần Mặc Bạch vẫn ném hết mọi việc cho Marcus và giám đốc quan hệ công chúng của đội như mọi khi, bản thân thì đeo kính râm, kéo vành mũ xuống rồi nắm tay Thẩm Khê, khéo léo tránh né đám đông. Anh nhận được một cuộc điện thoại đến từ Triệu Dĩnh Nịnh.
“Chúc mừng anh đã giành được chức quán quân, làm nên lịch sử.”
“Tôi thấy hơi tiếc vì cô không đến.” Trần Mặc Bạch cười nói.
“Dù sao thì nhất định anh phải thắng Winston vì tiến sĩ Thẩm, tôi không muốn thấy anh show tình cảm trong cả một trận đua F1.” Triệu Dĩnh Nịnh cố ý nói với giọng điệu đầy ghét bỏ.
Hình như Thẩm Khê bị thứ gì đó hấp dẫn, cô ngồi xổm ở ven đường, không biết đang nhìn cái gì.
Trần Mặc Bạch nhìn bóng dáng của Thẩm Khê, khóe môi anh chậm rãi cong lên, như vừa trải qua cả một thế kỷ cân nhắc kỹ lưỡng, bởi anh không biết phải dùng loại ngôn ngữ nào để Triệu Dĩnh Nịnh có thể hiểu được tình cảm của mình.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cố chấp với một thứ gì đó. Mỗi người trong chúng ta đều sẽ có lúc đam mê và hứng thú với một điều, tựa như một loại thôi thúc vậy. Nhưng Tiểu Khê lại không như thế, cô ấy luôn rất lý trí và cố chấp. Nếu cô ấy nói với tôi rằng cô ấy muốn làm điều gì đó thì chắc chắn đó không phải là một mộng tưởng, Tiểu Khê biết nhất định mình sẽ làm được. Vậy nên tôi tin tất cả những lời hứa của cô ấy. Tiểu Khê giống như kết quả tất yếu duy nhất trong cuộc đời đầy rẫy biến số của tôi, cũng là bởi cô ấy khiến tôi tin rằng thành quả kia đã đến. Thế nên tôi mới có thể không màng thất bại mà đuổi theo những mục tiêu mà người khác cho là rất cao, rất xa và nguy hiểm. Cô ấy giống như một que diêm vậy, thoạt nhìn rất nhỏ bé nhưng khi đốt cháy không khí của tôi thì lại rất mãnh liệt. Tôi không thể dừng lại, trừ khi hết sạch không khí.”
“Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã thấy nhất định anh là người rất biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ con gái, không ngờ anh sẽ dùng những lời này để một cô gái tin tưởng nỗi cố chấp của anh về một cô gái khác.” Triệu Dĩnh Nịnh thấp giọng hỏi: “Có khi nào anh thấy mình sẽ chết không?”
“Chỉ cần Tiểu Khê vẫn ngóng chờ kết quả trận đấu của tôi thì nhất định tôi sẽ không chết, bởi cô ấy sẽ không để xe đua mà mình thiết kế không bảo vệ được người điều khiển nó.”
Triệu Dĩnh Nịnh nhắm mắt, nở nụ cười đầy bất đắc dĩ: “Anh có biết lúc nào tôi muốn trở thành anh nhất không?”
“Lúc nào?” Trần Mặc Bạch chậm rãi đi về phía Thẩm Khê.
“Khi anh trở thành một tay đua, khi anh bị thương nhưng vẫn quyết tâm trở về thi đấu bằng mọi giá, khi anh chiến thắng trận đấu này, tôi rất khâm phục anh.”
“Vậy tại cô lại muốn trở thành tôi?” Trần Mặc Bạch nhún vai đầy bất đắc dĩ nhưng khuôn mặt anh lại mang theo nét dịu dàng, tựa như mây trôi trên trời.
“Tôi hâm mộ nỗi cố chấp đối với Thẩm Khê của anh.”
“Cảm ơn cô.”
Trần Mặc Bạch ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Khê mới phát hiện ra cô đang ngắm một bông hoa nhỏ sinh trưởng từ một vết nứt trên mặt cát.
“Có rất nhiều người chúc mừng anh vì đã giành được chức quán quân, nhưng em vẫn luôn im lặng.”
“Đây vẫn chưa phải là thời điểm tốt nhất. Khi công nghệ thiết kế và chế tạo xe đua ngày càng tân tiến thì kỹ năng của các tuyển thủ dường như không còn quan trọng như chục năm hay vài năm trước nữa, vậy nên càng ngày càng khó xuất hiện truyền kỳ.” Thẩm Khê nhìn bông hoa nhỏ kia, nói đầy nghiêm túc.
“Anh biết.”
“Nhưng đây vẫn chưa phải thời điểm tồi tệ nhất, bởi đội của chúng ta đã đụng độ đội của Winston, khi mọi kỹ thuật đều đã so đấu đến giới hạn thì tuyển thủ sẽ trở thành yếu tố sáng tạo nên kỳ tích.”
“Anh biết.”
“Vậy nên hiện tại vẫn là năm tháng nhiệt huyết của em và anh.”
Thẩm Khê nhìn về phía Trần Mặc Bạch, bỗng dưng anh đặt lên môi cô một nụ hôn.
Năm tháng cứ thế nhiệt huyết mà trôi đi.
Tác giả có lời muốn nói:
A a a, tôi viết xong rồi!
Đôi lời muốn nói: Khá trùng hợp là vào 8 giờ tối nay (12/12/2021, theo giờ Việt Nam), tại đường đua Yas Marina của Abu Dhabi sẽ diễn ra chặng đua Grand Prix 2021. Và bộ truyện này cũng kết thúc tại chặng đua này, bạn nào có hứng thú thì xem thử xem =))))
Đường đua Yas Marina:
Nhưng từ năm 2021 thì đường đua này đã lược bớt 5 khúc cua, chỉ còn lại 16 khúc.