Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 101: Nt8



Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Trường THPT Đốc Hành có hai người mà tất cả mọi người đều biết là học sinh giỏi siêu cấp.

Một người là Lương Tử Thành, học sinh năm ba đứng đầu ban khoa học tự nhiên. Năm đó tham gia thi cấp 3 lấy được thành tích hạng nhất thành phố, chọn vào cấp 3 Đốc Hành một ngôi trường chỉ được xem là trường cấp 3 hạng hai, làm mọi người ngạc nhiên đến rớt cằm, thậm chí đến cả giáo viên của cậu ấy cũng tìm đến nói chuyện, đều không lay chuyển được chấp niệm của cậu ấy. Sau khi ném lại một câu "Đốc Hành có người em muốn đợi" liền dửng dưng bỏ đi du lịch, hoàn toàn không đặt lời khuyên của thầy cô và bạn bè vào mắt.

Nhân vật giống thần này từ cái ngày nhập học trở đi liền chính là nhân vật làm mưa làm gió ở trường học, không chỉ là bởi vì thành tích khủng liên tiếp ba năm đều bá chiếm hạng nhất toàn trường của cậu ấy, càng là vì cậu ấy là trai đẹp trăm phần trăm.

Vóc dáng cao lớn thon dài, nước da ngăm đen, ngũ quan sắc nét rắn rỏi, lại thêm danh hiệu quán quân toàn năng hội thao ba năm liên tiếp, không biết đã làm điên đảo bao nhiêu bạn học. Cộng thêm đẹp trai tính cách đôn hậu dịu dàng, đối xử với ai cũng là dáng vẻ tươi cười, các nữ sinh đều rất thích gọi cậu ấy là "Anh Tiểu Hắc", mặc dù cái tên đậm chất quê mùa, nhưng vẫn không cách nào che giấu được khí chất ngầu lòi của con nhà người ta.

Nói đến "Anh Tiểu Hắc" Lương Từ Thành, đương nhiên không thể không nhắc đến nhân vật làm mưa làm gió còn lại trong trường học - Cù Hách.

Cù Hách thuộc hình tượng bạch mã hoàng tử điển hình trong các loại tiểu thuyết L0li, Mary Sue, mặt như ngọc, xương cốt cân đối, cho dù mặc đồng phục trắng bình thường, cũng mang một luồng khí chất tao nhã, tin tức ngầm lan truyền, cậu ta là người thừa kế tập đoàn kinh doanh nhà hàng top 10 toàn quốc, trong nhà còn có người xuất thân xã hội đen.

Đương nhiên cái người ta say sưa bàn tán nhất không phải cái này, mà là cậu vượt liên tiếp hai lớp trực tiếp từ cấp 2 nhảy đến năm nhất cấp 3, còn có thể duy trì thành tích nghịch thiên đứng đầu lớp.

Đúng ra, hai học sinh giỏi này mỗi người đều có điểm riêng biệt, hơn nữa một người năm ba, một người năm nhất, cậu đôn hậu ấm áp, tôi trầm ổn nội liễm, vốn nên nước sông không phạm nước giếng, nhưng giáo viên và học sinh toàn trường đều biết hai người không hợp, nếu như một ngày không đánh nhau thì cả người không thoải mái.

Căn cứ vào lời đồn trên phố, có người nhìn thấy lúc Lương Tử Thành và một học sinh nam mặt baby nào đó tay nắm tay tan học, Cù Hách đột nhiên cho cậu ta một đấm, kéo tay đàn anh mặt baby chạy đi, từ đó trong trường học có thêm một bí mật không thể nói: Hóa ra Lương Tử Thành và Cù Hách là tình địch!

"Leng keng leng keng" chuông tan học vang lên.

Giáo viên chủ nhiệm dạy môn toán kẹp sách giáo khoa đi ra khỏi phòng học, Từ An Gia lập tức gục đầu vào đống sách giáo khoa, hai bàn tay dùng sức nắm tóc, thở dài một trận, dáng vẻ sống dở chết dở.

Có thể coi như là hết tiết rồi... Nếu như cứ tiếp tục, cậu không đảm bảo mình có trực tiếp ngủ gật trong lớp hay không nữa.

Nhìn kí hiệu toán học trên sách giáo khoa giống như tiếng ngoài hành tinh, còn có bài thi vừa mới phát, cậu thở dài một hơi, trong miệng lẩm bẩm, "Tại sao Tiểu Hắc thi toán được max điểm... rõ ràng mình cố gắng học bài như vậy, vì sao vẫn không đủ điểm, cái này không công bằng!"

Có trời mới biết cậu ghét cái thứ gọi là môn toán này thế nào, cái gì mà phương trình bậc hai một biến, công thức hình elip, Cos/Sin, góc nhị diện...rốt cuộc là cái người nào nhàm chán nghiên cứu ra thứ này?

Bình thường ai đi mua đồ còn dùng phương trình bậc hai tính chứ! Xỉu!

"Oa Oa, đừng than thở nữa, không phải chỉ là trượt môn toán thôi sao, môn ngữ văn của em vẫn là hạng nhất, đừng nản chí."

"Đúng vậy Oa Oa, chị cho em kẹo, đừng khóc đừng khóc, đứng lên nào."

Một nhóm con gái nhao nhao sáp tới gần, vây quanh Từ An Gia, nhìn khuôn mặt bánh bao của cậu toàn là lo lắng, rất muốn đi lên nhéo nhéo, cậu trai này mới dễ thương làm sao!

"Đã nói là không được phép gọi tên mụ của em rồi! Mấy chị đừng nghe Tiểu Hắc nói lung tung!"

Mặt Từ An Gia đỏ lên một cách đáng nghi, rõ ràng sắp mười tám tuổi rồi, nhưng trên mặt vẫn có chút bụ bẫm, nhìn có vẻ hơi mập, không có chút khí khái đàn ông nào! Điều lừa người nhất là cậu hoàn toàn không thừa hưởng được ưu thế chiều cao của ba và cha, Đậu Đinh nhỏ hơn cậu 4 tuổi đã 1m8 rồi, cậu vẫn tận lực đấu tranh trong 1m75.

"Ai yo, Oa Oa em đừng xù lông mà, lần này thi không tốt vẫn còn lần sau, cùng lắm cậu nhờ Lương Tử Thành và Cù Hách giúp em học bổ túc, dù sao cậu thân quen với họ như vậy rồi." Một em gái cong mắt cười, âm thầm tiến lại gần tà ác nói, "Ừm, thật ra mình rất tò mò, hai người này rốt cuộc cậu thích ai? Nói đi nói đi mà, đừng ngại."

Từ An Gia thẹn quá hóa giận, trừng đôi mắt to tròn, chính trực nói. "Tên của tớ không phải Oa Oa! Còn có, Cù Hách là em trai tớ, trong đầu mấy cậu đều chứa đựng mấy thứ linh tinh gì vậy!"

Lời này vừa nói ra, một đám con gái và bạn học nam xung quanh đều bị chọc cười, "Cái gì cơ, ai tin cậu với Cù Hách là anh em chứ, họ không giống, dáng người cũng không giống chút nào."

Hơn nữa, học sinh giỏi siêu cấp vượt liên tiếp hai lớp, gen di truyền trong nhà làm sao có thể dưỡng ra một anh trai thi trượt môn toán? Không có một điểm nào phù hợp logic khoa học.

Đương nhiên lời ở phía sau, quần chúng ngại không nói ra, Oa Oa cạn lời không nói lại được, vùi gương mặt tròn vào sách giáo khoa đấm ngực dậm chân, trong lòng điên cuồng độc thoại:

Một đám người đốn mạt mấy cậu, đừng tưởng không nói thì tôi không biết các người đang nghĩ gì, không tin tôi là anh của Đậu Đinh, cẩn thận ông đây lấy ảnh đái dầm hồi nhỏ của nó ném vào mặt mấy người! Hừ!

Có điều, học sinh giỏi mấy người tôn sùng, một người là bạn gay của tôi, một người là em trai tôi, chuyện xấu hổ của hai người này chỉ có một mình tôi biết, nghĩ một chút vậy mà còn có chút kích động nhỏ đó.

Nghĩ tới đây, trong lòng Từ An Gia thả lỏng rồi, ngay cả nhìn ký hiệu toán học phía trước cũng không gai mắt nữa.

Đúng lúc này, một bạn nam đột nhiên vội vã chạy đến, thở không ra hơi nói, "An Gia, cậu... cậu mau đi vườn hoa nhỏ dưới tầng xem đi! Lương Từ Thành và Cù Hách lại, lại, lại đánh nhau rồi!"

"Cái gì!?" Hai cái tên không làm người ta đỡ lo được rốt cuộc ẫm ĩ thành cái dạng gì rồi?

Từ An Gia ra sức nắm tóc, trên đầu rối bù xù như tổ chim, ngay cả chuông hết tiết cũng không để ý tới, bỗng chốc đứng lên, bàn ghế phát ra âm thanh ma sát chói tai.

Đợi đến lúc tất cả mọi người hồi thần trở lại, cậu đã chạy đi đến cả bóng cũng không nhìn thấy nữa.

***

Vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, vòng qua thao trường và tòa văn phòng, lúc tìm thấy vườn hoa nhỏ, từ xa đã nhìn thấy Đậu Đinh và Tiểu Nhị Hắc quấn lấy nhau đánh đấm.

Tuy Cù Hách nhỏ hơn Tiểu Nhị Hắc 4 tuổi, nhưng dáng dấp vô cùng cao lớn cường tráng, hoàn toàn thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của Từ Từ Niên và Cù Thành. Đôi mắt hẹp dài sắc bén điềm tĩnh, ngũ quan tinh xảo không thể soi mói, tay chân thon dài mạnh mẽ, thiên phú dị bẩm, từ lúc 5-6 tuổi đã theo Cù Thành học võ, lại được A Tứ và một nhóm các chú trong bang Thanh Long chỉ điểm, bản lĩnh mạnh mẽ ác liệt, một khi đã đánh người là không cần mạng.

Lúc này, cậu ấy giơ tay đấm về phía mặt Lương Tử Thành, sắc mặt u ám nói, "Lương Tử Thành, anh đừng tưởng anh tôi ngốc bị anh lừa gạt, thì tôi cũng là kẻ ngốc!"

Lương Từ Thành nhanh nhẹn tránh được một quyền, gương mặt ngăm đen căng cứng, nhưng chỉ tránh né chứ không công kích, "Cù Hách, cậu là em trai của Oa Oa, tôi cũng coi cậu như em trai mình, chuyện của tôi và Oa Oa, tên nhóc cậu đừng có quản!"

Động tác của cậu ta rõ ràng có chỗ lưu tình, vốn không muốn tổn thương đến đối phương, nhưng Cù Hách lại không cho cậu ta thể diện, nắm lấy cơ hội, bỗng kéo lấy cổ áo cậu ta, "Tôi không cần quản!? Nếu tôi không quản, anh trai tôi sớm bị anh ăn sạch sẽ rồi!"

"Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của anh với anh trai tôi là gì! Hôm qua anh hẹn anh tôi đi bể bơi, vừa ôm vừa ấp anh tôi tưởng rằng tôi không biết sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không đồng ý! Sau này anh tôi chắc chắn phải tìm con gái, tôi khuyên anh từ bỏ sớm đi, nếu không tôi nhìn thấy anh một lần thì đánh một lần, có tôi ở đây cục than đen nhà anh đừng có mơ đi vào cửa lớn nhà tôi!"

Lương Tử Thành dùng lực khuỷu tay, lật người một cái thoát khỏi hai tay của Cù Hách, sau đó hai chân tách ra, ỷ vào ưu thế lớn tuổi hơn thì sức lực cũng lớn hơn, lập tức chuyển bại thành thắng đè Cù Hách xuống.

Lúc này cậu ta đã nhìn thấy Từ An Gia phía xa vội vàng chạy tới, sau đó khóe miệng cong lên, vừa bất đắc dĩ vừa vô tội mở miệng, "Xin cậu, em trai Đậu Đinh, chứng yêu quý anh trai của cậu cũng quá nghiêm trọng rồi đó, tôi với Oa Oa chỉ là đi bơi thôi, sao lại biến thành tôi có mưu đồ bất chính với em ấy?"

Cù Hách cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nhấc chân, trực tiếp ném qua vai, làm Lương Từ Thành vốn không dự định phản kháng ngã ra đất, sau đó khuỷu tay kẹp cổ cậu ta, hừ lạnh nói, "Nếu nói quang minh chính đại như thế, vậy anh còn sờ mông anh ấy làm gì? Bơi xong anh còn tắm cho anh ấy, anh còn để anh ấy chà lưng cho anh, anh cmn chán sống rồi à?!"

Ánh mắt Cù Hách như dao, hận không thể băm tên Nhị Hắc cao to này thành tám mảnh.

Trong lòng khó chịu, anh tôi là bé cưng của nhà tôi, dựa vào cái gì cho anh hưởng lợi? Anh tôi chỗ nào cũng tốt, anh xứng với anh ấy sao?

Tình huống người nào đó mê anh trai quá mức bùng phát không thể khống chế rồi, vậy mà lúc này Lương Tử Thành còn thêm dầu vào lửa, cậu ta nằm ngửa trên đất, thở dài một hơi, thấp giọng nói, "Được rồi, cậu nói đúng, tôi chính là nhớ nhung anh cậu, thích anh cậu, cậu định làm gì? Chẳng lẽ một đao giết tôi sao?"

Nhìn nụ cười gợi đòn của cậu ta, Cù Hách tức sôi ruột gan, không chút do dự nào cho cậu ta một quyền.

"Đậu Đinh! Không được phép đánh người!"

Tiếng Từ An Gia thở hổn hển từ phía sau vang lên, sau đó chính là tiếng bước chân vội vã truyền đến.

Cậu từ nhỏ đã không thích rèn luyện thân thể, lúc Thành Thành muốn dạy võ cho cậu, bị cậu lười biếng dùng các loại làm nũng, giả ngây thơ lừa gạt cho qua, bây giờ cho dù chạy cự ly ngắn như vậy, đã thở không ra hơi, chống gối thở hổn hển, còn không quên bày ra dáng vẻ anh trai trước mặt Cù Hách.

Cậu vội vàng đỡ Tiểu Nhị Hắc dậy, cả gương mặt tròn tỏ rõ nghiêm túc, "Đậu Đinh, anh giận rồi, xin lỗi Tử Thành mau, nếu không hôm nay không thèm để ý đến em nữa!"

Lúc này Oa Oa đã không còn dáng vẻ mập mạp ngày còn bé, cơ thể từ trên xuống dưới đều rất gầy, tay chân mảnh mai, nhưng gương mặt vẫn rất mụ mẫm, làm cho cả người cậu hơi giống nhân vật hoạt hình, cho dù bày ra dáng vẻ nghiêm túc như này, vẫn khiến người ra không nhịn được muốn cười, hoàn toàn không có cái gọi là "Oai phong của anh lớn."

Cù Hách xin thề rằng bản thân đã nhìn thấy nụ cười đạt được gian kế của Lương Tử Thành, cả mặt hằm hằm, đã không xin lỗi cũng không nói chuyện, hoàn toàn là thái độ không hợp tác.

Từ An Gia đứng lên, ngẩng đầu nhìn em trai đã cao 1m8, chọc lồ ng ngực rắn chắc của cậu ấy, "Tên nhóc chết tiệt! Uổng công hôm qua anh còn để phần cho em hai miếng bánh ngọt, đến cả Thành Thành cũng không được đụng vào, bây giờ em lại không nghe lời anh hả? Hôm nay có còn muốn bổ túc cho anh không? Nếu như không xin lỗi, hôm nay anh sẽ không nghe em giảng bài nữa."

Lương Tử Thành cúi đầu dùng sức nhịn cười, nếu như tình huống cho phép, cậu ta thật sự rất muốn ra sức nhéo má Oa Oa cất tiếng cười to.

Hóa ra, người ta dạy bù cho em, cũng có thể biến thành lý do em uy hiếp người ta? Có cần ngốc như vậy không...

Dễ nhận thấy, có thể trên gương mặt lạnh lùng của Cù Hách đã hơi mang theo ý cười, nhưng vẫn làm mặt âm trầm, "Hôm này anh có điểm môn toán rồi đúng chứ? Có phải giáo viên giao bài tập về nhà cho các anh là chữa lỗi sai, không có em bổ túc cho anh, anh chắc có thể tự mình làm xong không?"

"Vẻ mặt anh lớn" của Từ An Gia trong nháy mắt nứt ra, trái tim thủy tinh tức khắc vỡ đầy đất.

Đậu Đinh sao em lại không đáng yêu như vậy, ông cụ non thật sự không phải có chút tốt sao? Đừng tưởng rằng em năm nhất mà đã làm xong được tất cả chương trình học của cấp 3, thậm chí còn học cả toán cao cấp của đại học và vi tích phân, thì ghê gớm lắm!! Anh thật sự không hâm mộ chút nào!

Cúi đầu, vừa đúng lúc đối mặt với nụ cười của Tiểu Nhị Hắc, Từ An Gia trong nháy mắt như tìm được lý do, vừa ngẩng đầu ánh mắt đều phát sáng rồi, cực kỳ đắc ý mở miệng, "Em không bổ túc cho anh, anh có thể đi tìm anh Tiểu Hắc, dù sao bài kiểm tra toán của anh ấy cũng max điểm."

Dáng vẻ đắc ý, giống như bản thân cũng được max điểm, Lương Tử Thành nín cười, sắc mặt em trai Đậu Đinh biến đen rồi.

Cậu ấy không muốn thừa nhận chút nào, đồ ngốc bị sói xám lớn nhìn chằm chằm mà không biết này chính là anh trai của mình. Càng không muốn thừa nhận, so với xin lỗi, cậu ấy càng ghét toàn bộ cơ hội anh trai và sói xám lớn có thể ở riêng với nhau.

Mím chặt môi, cậu ấy nói một câu "xin lỗi" với Lương Tử Thành cực nhanh, sau đó liếc nhìn anh trai không chịu đấu tranh, lộ ra một lại nét mặt vừa giận vừa thương*. Ngôn Tình Sắc

*Nguyên văn là ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh.

Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.

Nộ kỳ bất tranh: nói đến ai đó không tranh giành, chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.

Sau đó hung ác trừng mắt "Sói xám lớn" ngã dưới đất giả vờ đáng thương, hừ lạnh một tiếng, hất tay áo một cái, phóng khoáng bước đi.

"Hừ, không phải hồi bé còn đi theo anh gọi anh là anh Oa Oa sao, thật là không đáng yêu chút nào."

Oa Oa thè lưỡi với bóng lưng em trai, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Lương Tử Thành, nhìn trên mặt cậu ta có vết bầm tím, áy náy nói, "Xin lỗi nhé Tử Thành, Đậu Đinh em ấy trong tuổi dậy thì nổi loạn ấy mà, em thay mặt em ấy xin lỗi anh, mặt của anh vẫn ổn chứ? Có cần em bôi chút thuốc mỡ không?"

Lương Tử Thành ngồi trên đất, giơ ngón tay phải lên, phía trên rách hai miếng, đang rướm máu ra ngoài.

Từ An Gia vừa nhìn cái này liền trợn to hai mắt, gương mặt tròn nhíu lại, "Á... sao chảy máu rồi, có đau không?"

Lương Tử Thành gật gật đầu, khuôn mặt yếu ớt, giống như vết thương của bản thân không phải ở ngón tay mà là ở đầu, "Em có thể đừng gọi anh là Tử Thành được không? Anh muốn nghe em gọi cách xưng hô ban nãy."

"..." Oa Oa lập tức ngơ luôn không nói ra lời.

"Thật sự rất đau...Em cũng biết khả năng của anh hoàn toàn có thể đánh tay đôi với em trai em, nhưng em ấy là em trai em sao anh có thể nỡ ra tay chứ, anh đều là vì em mới bị thương, vậy mà em không đau lòng cho anh, shh... chảy máu đau quá..."

Lương Tử Thành mím môi vẻ mặt tủi thân, trên gương mặt ngăm đen còn vương mồ hôi, nhìn có vẻ giống như thật sự rất đau.

Oa Oa nhanh chóng lấy khăn tay ra giúp cậu ta băng lại, cúi đầu không dám đối mặt với cậu ta, vành tai hơi đỏ lên, lắp bắp nửa ngày mới bật ra tiếng, "Anh Tiểu Hắc."