Vừa qua năm mới, thời tiết vẫn còn lạnh, sau một trận tuyết rơi, nhiệt độ giảm xuống vài độ, cả thành phố đều bị bao phủ trong tuyết, gần như đóng băng.
Từ Tân Niên vừa mới được ra khỏi trại giam, cả người gầy trơ xương, khuôn mặt vốn tròn trịa nhẵn nhụi giờ chỉ còn sót lại một lớp da bọc, hai gò má gầy nhom, nhìn rất kỳ quái, cộng với vết sẹo xấu xí từ trán xuống cằm, nhìn thế nào cũng có chút đáng sợ, ngay cả đôi mắt vốn ngậm nước mang theo ý cười cũng nhanh chóng mờ đi, giờ đây có màu vàng đục như cá chết, quả thực giống một người tàn phế gần đất xa trời.
Từ Tân Niên đã ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa. Trước kia, hắn còn có thể dựa vào chăm sóc da để duy trì gương mặt tươi tắn hài hòa, nhưng bây giờ hắn không còn là người nhà họ Từ nữa, còn bị phế một bên chân, hắn cũng không còn vẻ càn rỡ, kiêu ngạo như trước kia, thời điểm mặt xám mày tro đi ra khỏi trại giam còn bị một đám đông cười nhạo.
"Nhìn đi, đó chính là tiểu thiếu gia nhà họ Từ, sao lại nghèo kiết thành cái bộ dạng này, lẽ nào nhà họ Từ sắp phá sản?"
"Chắc không phải vậy chứ? Người giàu có rất nhiều kẻ biến thái, nghe nói hắn ta là một tên GAY, trước đây tôi có xem qua cảnh giường chiếu của hắn, chậc chậc, dáng vẻ lúc ấy quả thực giống y như một con hồ ly tinh, bây giờ lại già thành cái bộ dạng này, tám phần là do thiếu đàn ông chịch, không hút được tinh khí rồi."
"Ha ha ha... Đưa mông cho đàn ông làm, đúng là hạ tiện bại hoại mà! Nếu không phải bây giờ hắn ta xấu xí thành cái bộ dạng này, mẹ nó, tao cũng muốn thử một chút, xem mông đàn ông có thật sự thoải mái hơn mông đàn bà không?"
Nhóm người trong trại tạm giam, người này lại nói chuyện khó nghe hơn người kia, cười gian nhìn về phía dáng người què quặt của Từ Tân Niên, nhổ nước bọt về phía hắn, "Ấy, hồ ly tinh em đừng đi, để bọn anh nói cho sướng đã, cho cái đó của bọn anh nếm thử chút mùi vị cao sang phú quý đi."
Mọi người cười ồ lên, Từ Tân Niên tức giận sắc mặt tái nhợt lại, toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt, quay đầu lại hung hăng nhìn bọn họ, ánh mắt âm độc hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Mấy người có mặt đều biết vụ bê bối mà hắn gây ra, không hề sợ hắn, một người trong số đó đã giơ tay lên tát hắn một cái "bốp" rõ lớn.
"Mẹ nó! Mày nhìn cái gì mà nhìn? Hả? Tao đánh mày đó, mày không phục hả? Cái thằng què chết bầm!"
Cái tát quá mạnh, Từ Tân Niên loạng choạng đứng không vững, một tên bên cạnh, ngay sau đó đi lên đá vào đầu gối hắn, hắn đau đớn hét lên rồi ngã xuống đất, chỉ còn một bên chân đau đớn không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhăn nhúm vì thù hận.
Đám cặn bã này! Một ngày nào đó... Một ngày nào đó, hắn trở mình hắn nhất định sẽ giết chết tất cả những kẻ dám làm nhục hắn! Một mạng cũng không tha!
Có lẽ ánh mắt của hắn quá hung ác, mấy tên tai to mặt lớn chung quanh có chút sợ sệt, một người trong đó lại dẫn đầu đi lên tát "bốp" cho hắn một cái nữa, "Nhắm mẹ mắt chó của mày lại! Mày còn tưởng mày là thiếu gia hả? Ha ha, cả cái trại giam này đều biết sau khi mày bị giam giữ, nhà họ Từ ngay cả cái rắm cũng không thả cho mày, nên kiếm tiền thì tiếp tục kiếm tiền, hoàn toàn không nhớ mày là ai, cái thằng què chết giẫm mày, mẹ nó, giờ còn đòi làm dữ với ai hả?"
Cái tát này vừa tàn nhẫn lại vừa nặng nề, lời nói ra giống như một lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào tim Từ Tân Niên.
Hắn không muốn thừa nhận những lời người này nói đều là sự thật, nhưng từ khi hắn bị cắt mất một chân, đến lúc bị đưa vào trại tạm giam, Từ Kiến Quốc quả thực không hề xuất hiện. Thậm chí vào dịp tết Nguyên Đán, cũng không nhớ nổi mình còn có một đứa con trai đang bị nhốt ở trong trại tạm giam. Lão già chết tiệt kia, lúc cần thì vươn tay ra dỗ dành hắn, lúc không cần thì đá hắn qua một bên, ở trong mắt Từ Kiến Quốc cái mạng này của hắn còn không bằng một con chó!
Sự căm ghét dành cho Từ Từ Niên và sự căm thù dành cho Từ Kiến Quốc đã hoàn toàn tích tụ đến cực điểm, Từ Tân Niên cắn chặt môi, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, giống như tâm tình của hắn vào lúc này.
Ông trời có mắt, giữ lại cho hắn một mạng, chỉ cần còn sống, hắn thề sẽ bắt người từng hại mình nợ máu phải trả bằng máu!
Hắn chống nạng, chật vật đứng lên, môi tóe máu, ánh mắt điên cuồng tàn ác, cầm cái nạng lên định đánh vào đầu những người này. Lúc này, cảnh sát ở phía xa nghe động tĩnh chạy tới, nghiêm khắc quát mắng, "Các cậu làm gì vậy? Bị nhốt ở trong đây rồi mà vẫn còn muốn gây chuyện à?!"
Từ Tân Niên nghe tiếng, lập tức hạ nạng trong tay xuống, nhanh chóng tích tụ nước mắt, vẻ mặt hung dữ ban đầu liền trở nên đáng thương.
Tốc độ chuyển đổi này khiến những người bên cạnh líu lưỡi không nói nên lời, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cảnh sát đã chạy tới trước mặt, Từ Tân Niên cắn môi, hai mắt đỏ bừng, lắc lắc đầu, "Thật xin lỗi anh cảnh sát, là tôi không tốt, có chút xung đột với mấy vị đại ca, bây giờ đã không có chuyện gì rồi."
Viên cảnh sát liếc hắn một cái, thoáng thấy hai má đỏ bừng cùng vết máu nơi khóe miệng, lập tức cau mày hỏi mấy người bên cạnh, "4201, 4204, mấy anh đánh người sao?"
"Không có, không có, đây là tôi tự làm mình bị thương, anh cảnh sát... đừng xử phạt bọn họ." Từ Tân Niên liếc mắt nhìn lướt qua mấy người bọn họ, sợ hãi núp sau lưng viên cảnh sát, dáng vẻ giống như sợ gây ra chuyện rồi lại bị những người này đánh.
Mấy người bị tốc độ trở mặt của Từ Tân Niên làm cho bối rối, một trong số họ không nhịn được to tiếng mắng, "Mẹ kiếp! Mày còn là thằng đàn ông sao? Tao vừa đánh mày thì thế nào, mày giở trò quỷ đấy ra làm gì!?"
Gây rối trong trại giam vốn đã phạm phải điều tối kỵ, giờ còn nói như vậy, viên cảnh sát kia trực tiếp lạnh mặt xuống nói, "Giỏi lắm, các anh dám đánh người thật, chỗ này là nơi để các anh la lối om sòm sao? Mấy người các anh đi theo tôi, muốn ra khỏi chỗ này còn chán."
Viên cảnh sát mặt lạnh áp giải mấy người gây sự đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Tân Niên đang chống nạng đôi mắt đỏ bừng, cuối cùng tha hắn một lần, không có áp giải hắn cùng đi.
Từ Tân Niên khóc nức nở nói lời cảm ơn, cho đến khi bóng dáng của mấy người đó khuất dạng, nét mặt của hắn lập tức lạnh xuống.
Thủ đoạn mượn dao giết người này hắn đã quá thuần thục, đối với những kẻ đã hại mình, thì không thể cho họ có bất cứ cơ hội đáp trả nào. Cũng giống như nhà họ Từ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Về phần người đâm sau lưng hắn, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua, dù Từ Từ Niên có biến thành một nắm tro, hắn cũng phải đào mộ phần của anh ta lên, khiến anh ta chết cũng không có chỗ chôn!
Từ Tân Niên lạnh lùng hừ một tiếng, lau đi nước mắt trên mặt, hoàn tất thủ tục, lảo đảo rời khỏi trại giam, hai tay nắm chặt, móng tay bấu rách cả da thịt.
******
Tuyết lại rơi đầy trời, Từ Kiến Quốc nằm trên giường ho khan ngày càng nặng, quản gia bên cạnh giúp ông rót một cốc nước ấm để thuận khí, nhưng vẫn không ngăn được tiếng ồn ào huyên náo của đám cổ đông xung quanh.
"Từ tiên sinh, hiệu suất của công ty trong tháng này đã giảm đi rất nhiều, cổ phiếu đã giảm vài triệu, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, một số chi nhánh bên Thành Đông sẽ phải đóng cửa."
"Đúng vậy, thưa chủ tịch, công ty hiện như rắn mất đầu, không có người lãnh đạo, mọi việc đang rối cả lên, ngài phải nhanh chóng khỏe lại để trở về chủ trì đại cuộc."
"Chủ tịch, mấy ngày nay khách sạn năm sao chúng ta đầu tư đều đã đến thời kỳ mấu chốt phải đóng cửa, trước đây những chuyện này đều do thiếu gia xử lý, không cho phép chúng tôi nhúng tay vào, không ai biết phải tiến hành tiếp như thế nào. Ngài xem, có nên dừng hết mấy cái dự án này trước, thu hồi vốn trở về không?"
"Vô nghĩa!"
Từ Kiến Quốc nãy giờ vẫn luôn không nói gì, nghe được những lời này đột nhiên mắng to một tiếng, tiếp theo là một trận ho khan kịch liệt, nằm trên giường thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, "Mấy dự án này đã đầu tư hàng triệu đô la, anh nói dừng lại là... Khụ... Khụ khụ, là dừng sao! Tổn thất của công ty, ai đứng ra chịu trách nhiệm?!"
Mấy người cổ đông liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử, "Nhưng... qua lần này danh tiếng của Từ thị đã bị ảnh hưởng nặng nề, mấy ngân hàng đã ngừng cho chúng ta vay vốn, dòng vốn nội bộ của công ty lại quay vòng không linh hoạt, ngoại trừ dừng hết mấy dự án này ra thì không còn lựa chọn nào khác."
Từ Kiến Quốc hung hăng đập bàn, động tác thô bạo khiến ông lại bắt đầu ho khan, "Một lũ vô dụng! Không có tôi ở đây thì lẽ nào công ty lập tức phải đóng cửa sao?! Một khi dừng hết các dự án, chúng ta phải trả gấp mấy lần số tiền bồi thường không nói, tiền đầu tư đổ vào lúc đầu cũng không lấy ra được. Việc này có khác gì đập bỏ bức tường phía đông và sửa lại bức tường phía tây? Tóm lại, tuyệt đối không thể dừng mấy dự án này lại. Để mọi người biết được nhà họ Từ xây nhà hàng rồi nhưng lại không khánh thành được, các người ném mặt mũi của mình đi như thế à?!"
"Nhưng chúng ta không thể xoay sở thêm tiền để duy trì dự án, hơn nữa, dự án này từ lúc bắt đầu là do thiếu gia ký kết được, chúng tôi không biết chi tiết, đã thương lượng với đối tác như thế nào, vậy sao mà tiến hành tiếp được?"
Nhắc tới Từ Tân Niên, mọi người đều tức giận nhưng không dám nói gì, đó là con trai nhà họ Từ, đúng là sao chổi, không chỉ không ngừng gây họa cho nhà họ Từ, ban đầu còn một mực muốn đầu tư, xây dựng nhiều nhà hàng năm sao như vậy.
Hiện chính hắn bị tạm giam, để những người ngoài này phải dọn dẹp đống lộn xộn cho hắn.
Không biết là ai thở dài một cái, lẩm bẩm một câu: "Nếu đại thiếu gia vẫn còn sống thì tốt rồi...Trước kia lúc đại thiếu gia quản lý nhà họ Từ, việc kinh doanh tốt biết bao nhiêu."
Sau đó, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi gật đầu, đột nhiên vẻ mặt của Từ Kiến Quốc trở nên cực kỳ khó coi.
Ông ta vừa ho vừa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vẻ mặt phức tạp khó tả.
Nhắc tới Từ Từ Niên, khiến ông ta không nhịn được mà nhớ tới người cha đã khuất của mình, năm đó ông cụ thà đem toàn bộ gia sản nhà họ Từ để lại cho cháu trai chứ không nghĩ để lại cho người con trai ruột là mình. Cái cảm giác bị con trai lấn át này khiến một người vốn không thích Từ Từ Niên như ông lại càng trở nên chán ghét đứa con này hơn, rồi nhớ đến cơ thể vừa nam vừa nữ của cậu. Cả khi Từ Từ Niên có ưu tú, xuất sắc hơn nữa, ông cũng không muốn để ý đến.
Thế nhưng, hiện tại ông lại giống như những người này, mơ hồ mong đợi Từ Từ Niên, nếu như chưa chết, có thể quay lại giúp đỡ mình, hồi sinh lại Từ gia.
Mọi người thấy Từ Kiến Quốc không nói gì, cho rằng ông ta lại nhớ con trai mình, trầm ngâm một lát, một người trong đó mở miệng, "Chủ tịch, ngài cũng đừng buồn, chú ý giữ gìn sức khỏe. Tất cả chúng tôi đều mong ngài mau chóng khỏe lại để quay về chủ trì đại cuộc."
Từ Kiến Quốc cười nhạo một tiếng, không nói gì.
Ông ta nào có phải không muốn nhanh chóng trở về công ty, chỉ là ông ta biết rõ sức khỏe của mình, vốn dĩ không còn thích hợp để đi làm nữa, chỉ có thể nằm tĩnh dưỡng trên giường, như vậy còn chưa biết liệu có thể giữ được mạng sống của mình hay không.
A, một cái công ty lớn như vậy, thế nhưng bây giờ một người nối nghiệp cũng không có, công ty hỗn loạn, con trai cả đã mất, không thể trông cậy được, con trai thứ lại gây ra chuyện bê bối như vậy, làm sao có thể tin tưởng giao phó được?
"Thôi, các cậu không cần phải nói nhiều như vậy, trong lòng tôi hiểu rõ, dự án trước mắt, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu đi, tôi mệt rồi, các cậu về trước đi."
Từ Kiến Quốc nhức đầu vô cùng, ngực cũng quặn đau từng đợt, lần nữa nằm vào trong chăn, khoát tay đuổi mấy tên cổ đông.
Những người có mặt đưa mắt nhìn nhau, không ai có thể đưa ra ý kiến tốt hơn, chỉ biết thở dài rồi xoay người rời đi.
Người đi sau cùng, do dự một lúc, đợi cho đến khi mọi người đi hết rồi mới bước tới nói: "Chủ tịch, tôi còn có một việc muốn nói, liên quan đến tiểu thiếu gia... Không biết có nên nói hay không...."
Từ Kiến Quốc mệt mỏi đến mức không mở mắt nổi, ho khan vài tiếng nói: "Tôi không muốn nghe chuyện của nó, cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ."
"Nhưng bây giờ dư luận bên ngoài rất gay gắt, mấy phương tiện truyền thông cũng dựa theo tin đồn đưa tin, nói nhà họ Từ máu lạnh, tàn nhẫn, ngay cả con trai ruột của mình cũng lợi dụng. Tôi cảm thấy chuyện này liên quan đến danh dự nhà họ Từ nên mới không dám không nói cho ngài biết."
Nghe vậy, Từ Kiến Quốc bỗng chốc mở mắt, khó nhọc ngồi dậy, kết quả ho khan đến nỗi khuôn mặt già nua cũng trở nên tím tái, "Mấy phương tiện truyền thông kia nói bậy nói bạ cái gì! Nhà họ Từ không có ngôi sao điện ảnh nào, sao lại bị để ý tới?"
Vị cổ đông kia cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Tôi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe nói rằng có người đã chủ động móc nối với giới truyền thông, giới truyền thông cảm thấy có giá trị đưa tin, nên họ mới đuổi theo chúng ta không bỏ."
"Mấy phương tiện truyền thông kia không biết làm sao để thống nhất nội dung thông tin của họ. Đều nói rằng mặc dù tiểu thiếu gia say rượu gây ra chuyện, nhưng đã bị gãy một chân, khuôn mặt biến dạng, đã vào trại giam để cải tạo. Từ gia xem như là người thân nhất, từ đầu đến cuối không ra mặt, lại còn để cho con trai lưu lạc đi xin ăn ngoài đường, đúng là vô nhân tính. Còn nói, sau khi ngài trở nên giàu có thì trở nên lạnh lẽo vô tình, con trai ruột cũng có thể vứt bỏ, thời điểm quyên góp tiền cứu trợ vùng thiên tai không biết có mấy phần thật lòng."
Từ Kiến Quốc luôn để ý đến mặt mũi nhất, ông ta thường xuyên tham dự các sự kiện từ thiện, bảo trợ trẻ em bị bỏ rơi, mục đích là để gia tăng thể diện cho bản thân. Hôm nay lại bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng, hai tay giận run lên.
"Mẹ kiếp! Từ Kiến Quốc tôi đối xử với con trai như thế nào, không cần người khác đến chỉ tay năm ngón! Cậu đi điều tra xem ai tung tin này ra ngoài, người nào ở sau lưng phương tiện truyền thông khua môi múa mép, rồi cầm tiền chặn miệng bọn chúng lại cho tôi!"
Vị cổ đông thở dài, lắc đầu bất lực nói, "Không còn kịp nữa rồi, bây giờ những lời này đã lan ra khắp phố. Nhiều người còn nói rằng họ đã nhìn thấy thiếu gia ăn xin bên vệ đường. Chủ tịch, danh tiếng của công ty đã bị tổn hại, nếu chúng ta còn không lên tiếng làm rõ vấn đề thì rất khó để lấy lại hình tượng."
Từ Kiến Quốc hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy, quản gia bên cạnh vội vàng đưa cho ông ấy một miếng nhân sâm, uống một ly nước ấm mới ổn định lại.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này, cậu nhớ giữ mồm giữ miệng."
Vị cổ đông lo lắng nhìn Từ Kiến Quốc, gật đầu rời khỏi phòng. Từ Kiến Quốc nằm trên giường, mệt mỏi giống như bị hút hết sức lực.
Ông ta không nghĩ tới cả đời mình phong quang vô hạn, giờ lại có thể rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy. Bên ngoài, giới truyền thông gây áp lực nặng nề, buộc ông ta phải đưa Từ Tân Niên trở lại, nội bộ công ty thì như rắn mất đầu, cần gấp một người đứng ra để giải quyết mọi chuyện.
Nếu sức khỏe của ông ta tốt hơn một chút, hoặc là Từ Từ Niên vẫn còn sống, mọi chuyện còn có thể xoay chuyển được, thế nhưng giờ ông ta chỉ có Từ Tân Niên là con trai, không có cháu để bồi dưỡng, lẽ nào gia nghiệp mà ông cụ để lại, cứ vậy mà bị hủy đi trong tay mình sao?
Sau khi uống thuốc, Từ Kiến Quốc nằm trằn trọc ở trên giường, liên tục chịu những đả kích khiến một người vừa bước qua tuổi sáu mươi như ông ta tóc bạc trắng, già nua, nằm một mình trên giường không tài nào chợp mắt được.
Không biết qua bao lâu, quản gia đột nhiên gõ cửa đi vào, "Lão gia, xảy ra chuyện rồi."
"Làm sao? Ông không biết lúc tôi ngủ không được tùy tiện vào sao?" Từ Kiến Quốc cau mày, ôm ngực ho vài tiếng.
"Xin lỗi lão gia, tôi không cố ý, thật ra là..." Quản gia ngập ngừng, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, giống như không biết phải nói thế nào.
Từ Kiến Quốc bực bội, theo tầm mắt của quản gia nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng trắng đang quỳ trong lớp tuyết dày, run lên vì lạnh.
"Nó..." Từ Kiến Quốc đột nhiên nhíu mày, quản gia bên cạnh thấy vậy, nhịn không được nói, "Thiếu gia đã quỳ bên ngoài một tiếng rồi, trước đó, tôi có khuyên cậu ấy đi đi, cậu ấy sống chết không chịu, nhất định phải gặp mặt lão gia, lúc này tôi mới..."
Từ Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, "Làm mất mặt nhà họ Từ, còn không biết xấu hổ mà trở về? Để cho nó quỳ ở bên ngoài, mặc kệ nó."
Nói xong, ông ta vùi vào trong chăn, nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý tới Từ Tân Niên ở ngoài cửa sổ.
Quản gia thương Từ Tân Niên, muốn khuyên thêm vài câu nữa, nhưng khi nghĩ đến việc hắn nổi điên trong bệnh viện, gặp ai cũng nói là do đại thiếu gia hại hắn, liền lập tức ngậm miệng lại.
Từ Tân Niên quỳ trong băng tuyết, lạnh đến mức toàn thân run rẩy, hắn mới xảy ra tai nạn xe không lâu, lại ở trong trại tạm giam lâu như vậy, sớm đã gầy thành một bộ xương khô, cái chân còn lại bị ngâm trong tuyết, buốt đến tận tủy, thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Sau khi ra khỏi trại tạm giam, nhà họ Từ quả nhiên không sai người đến đón hắn về nhà. Hắn lang thang một mình trên phố, nhận hết mọi sỉ nhục, mùi vị cũng không khá hơn bây giờ là bao nhiêu, nhưng hắn hiểu Từ Kiến Quốc, lão già này coi trọng thể diện hơn tất cả mọi thứ, vì vậy hắn cố tình tìm một số phương tiện truyền thông, tiết lộ danh tính của mình cho họ, còn khóc lóc kể lể cảnh ngộ bây giờ của mình, để gây áp lực cho Từ Kiến Quốc. . Truyện Full
Bây giờ mọi người đã biết sự việc, hắn không tin Từ Kiến Quốc sẽ thờ ơ, cho nên mới đến quỳ trước cổng nhà họ Từ, để cho người Từ gia và tất cả mọi người cùng nhìn xem, Từ Tân Niên hắn mới là nạn nhân.
Lòng người cũng là xương là thịt, đứa trẻ khóc sẽ có kẹo để ăn, ngay từ khi trùng sinh đến nhà họ Từ hắn hiểu rõ điều này. Hắn có thể sử dụng thủ đoạn này để loại bỏ Từ Từ Niên thì cũng có thể sử dụng phương pháp tương tự để giúp mình quay trở lại nhà họ Từ.
Chỉ cần hắn còn một hơi thở, hắn sẽ quỳ cho đến khi Từ Kiến Quốc xuất hiện, cái chân còn lại bị phế đi cũng không sao, bởi vì một khi trở lại Từ gia, hắn vẫn sẽ là người thừa kế duy nhất của Từ Kiến Quốc, đến lúc đó nắm trong tay tài sản trị giá hàng trăm triệu, hắn còn sợ không lắp cho mình được hai cái chân giả sao?
Cửa mở ra, gió tuyết tràn ngập lối vào, quản gia từ trong nhà đi ra, đi tới bên người Từ Tân Niên, vẻ mặt thương hại, "Tiểu thiếu gia... Thôi bỏ đi, lão gia còn đang tức giận, cho dù thiếu gia quỳ đến sáng hôm sau cũng không có tác dụng. Đến lúc đó, thân thể lại bị nhiễm lạnh thì biết phải làm sao?"
Hai mắt Từ Tân Niên đỏ hoe, mở to ngân ngấn nước, hắn chật vật khịt mũi, cắn răng mở miệng nói: "Bác Trương, bác đừng thuyết phục tôi nữa, chưa gặp được ba tôi, tôi... khụ... khụ khụ... sẽ không đi."
Hắn quỳ đã lâu, giọng nói khàn khàn, cả người bất giác run lên, quả nhiên đã bị nhiễm lạnh rồi.
Quản gia thấy đau lòng, khoác thêm một chiếc áo choàng cho hắn, "Sức khỏe lão gia không tốt, hiện tại đang ngủ, thiếu gia quỳ cũng vô ích. Cho dù thiếu gia thật sự nhận sai thì chờ lão gia dậy đã, lúc đó quỳ cũng không muộn."
Từ Tân Niên lắc đầu cười khổ, một giọt nước mắt rơi xuống lớp tuyết dày trước mặt, "Tôi không cố ý diễn cho ai xem, chỉ là trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, không thể tha thứ cho chính mình. Chính tôi đã hồ đồ làm ra chuyện xấu hổ như vậy, tôi không cầu xin ba tôi tha thứ cho tôi, miễn là ông ấy bằng lòng gặp mặt tôi một lần là đủ rồi. "
Nói xong hắn hắt hơi một cái, đôi môi đông cứng trắng bệch, chân sau nhoáng một cái ngã vào trong tuyết.
"Tiểu thiếu gia! Đừng làm tôi sợ! Cậu như thế này, không quỳ được nữa, để bác Trương đưa cậu về phòng nằm nghỉ một lát." Quản gia đã lớn tuổi, thấy người trẻ khổ như vậy, chịu không nổi, liền chạy đến đỡ hắn.
Từ Tân Niên vô thức ngẩng đầu lên, chật vật ngồi thẳng người dậy, hai tay chống đất tiếp tục quỳ, vết sẹo trên mặt dính đầy tuyết, gặp nhiệt độ cơ thể liền biến thành một luồng nước, chảy qua cằm, giống như giọt nước mắt hắn còn lưu lại.
"Bác Trương đừng khuyên con... Con cầu xin bác cho con quỳ... Con biết bác thương con, nhưng nếu bây giờ con đi, ba sẽ lại hiểu lầm con. Hôm nay con chỉ muốn gặp ba thôi, chỉ cần ba khỏe mạnh, con nhìn một cái rồi lập tức đi ngay."
Gương mặt bị hủy hoại cùng đôi chân bị tàn phế, khiến Từ Tân Niên trông thảm thương vô cùng, Trương quản gia không đành lòng, thở dài nói: "Được rồi, tôi đi tìm lão gia thuyết phục lại thử xem sao, thiếu gia, cậu chờ một chút."
Quản gia để lại cây dù cho Từ Tân Niên, xoay người đi vào trong phòng, lúc này Từ Kiến Quốc còn nằm trên giường ngủ, hệ thống sưởi trong nhà rất ấm, so với băng tuyết bên ngoài quả thực là hai thế giới khác nhau.
"Lão gia, ngài ra ngoài gặp tiểu thiếu gia đi, cậu ấy gầy đến mức không nhận ra, một bên chân đã bị cắt đi. Ngài nhẫn tâm để cậu ấy vì ngài mà mất luôn cái chân còn lại sao?"
Từ Kiến Quốc vốn không có ngủ, nghe thấy lời của bác Trương, ông ta mới chậm rãi mở mắt, vẻ mặt càng thêm ảm đạm.
"Bị tàn phế là do nó tự mình chuốc lấy, còn trách ai? Nếu nó có một phần ổn trọng của Từ Từ Niên, thì sẽ không rơi vào kết cục như này."
Quản gia thật không biết nói gì hơn, ông ta muốn hỏi ngược lại: Bây giờ ngài luôn mồm nhắc đến đại thiếu gia, thế nhưng khi cậu ấy còn sống trong Từ gia, ngài đã đối xử với cậu ấy như thế nào?
"Lão gia, lúc đại thiếu gia còn ở trong tù, không rõ sống chết, chính ngài đã vứt bỏ cậu ấy, giờ ngài còn nhắc đến cậu ấy làm gì? Lẽ nào ngài thật sự muốn mất đi một đứa con trai nữa sao?"
"Choang!" Một chiếc bình hoa ném về phía người bác Trương, rơi xuống đất vỡ thành năm bảy mảnh.
"Càn rỡ! Cái nhà này khi nào thì đến lượt ông lên tiếng?!"
Bác Trương sợ hãi khẽ run rẩy, lập tức im miệng.
Chỉ một hành động đập vỡ chiếc bình đã khiến Từ Kiến Quốc ho sặc sụa, gần như nôn cả phổi ra, ngồi tựa ở đầu giường, ôm ngực ho dữ dội, bác Trương vội vàng bưng cho ông một cốc nước.
Uống nước xong Từ Kiến Quốc mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thoáng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Từ Tân Niên ngã xuống đất, ống quần bên phải trống rỗng bị lớp tuyết dày đè lên.
"Ông không cần nói lời vô ích nữa, nếu nó muốn quỳ thì để cho nó tiếp tục quỳ, chờ đến khi nào nó không còn chân nữa, tôi sẽ suy xét gặp nó một lần."
Nói xong lời này, ông ta lại chui vào trong chăn, lần này trực tiếp sai bác Trương kéo rèm cửa lại, để mắt không thấy, tâm không phiền.
Hai giờ sau, một bên chân của Từ Tân Niên hoàn toàn tê liệt, giống như là bị hoại tử, một chút cảm giác cũng không có. Hai bàn tay xanh tím, sắc da tái nhợt, như là một bóng ma nhảy ra khỏi mộ.
Môi hắn không ngừng phát run, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mặt, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Từ Kiến Quốc, ông thật tàn nhẫn, ông bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đẩy ông xuống cầu thang giống như giết chết lão già họ Từ kia, để ông và hai ông cháu Từ Từ Niên cùng nhau đoàn tụ ở dưới điện diêm vương!
Hắn run rẩy rút điện thoại di động đã chuẩn bị từ trước ra, bấm một dãy số mà hắn đã lưu sẵn.
Nhận được thông báo, chẳng mấy chốc cánh truyền thông đã đem theo máy quay đến, vừa nhìn thấy cảnh tượng Từ Tân Niên quỳ trên mặt đất băng giá đầy tuyết trong khuôn viên nhà họ Từ, mấy đôi mắt kia lập tức sáng lên, điên cuồng quay chụp cổng lớn nhà họ Từ. Đầu năm nay, nếu không có tin tức, thì tạo ra tin tức. Cho dù đó không phải là chuyện riêng tư của các minh tinh màn bạc thì cũng phải là ân oán đẫm máu của gia đình danh gia vọng tộc.
Không sai, đường đường là Từ gia, lại liên tục gây ra bê bối náo nhiệt như vậy, hay là có người cố tình tung tin, một tin tức độc quyền không luận không tranh, ngày mai trong các tiêu đề tin tức xã hội sẽ có chuyện bát quái mới để viết đây!
Đèn flash chớp nháy vụt thành một mảnh, Từ Tân Niên giả vờ kinh ngạc hét lên rồi vội vàng lấy tay che mặt, nhưng đám phóng viên vẫn xúm nhau lao tới, loạn thành một trận.
"Tôi đã nói là không biết rồi! Các người còn đến đây làm gì?! Có gì hay mà chụp, cút nhanh! Cút!"
Hắn giận dữ đẩy phóng viên ra, cố gắng đóng vai nạn nhân, thành công hay thất bại đều phụ thuộc hết vào lần này, để đạt được mục đích hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Âm thanh ồn ào vang lên trong sân vốn dĩ vắng lặng, Từ Kiến Quốc vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ, lại bị tiếng ồn ào trong sân đánh thức, khó chịu nói với ra cửa, "Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao lại náo loạn như vậy!"
Một người hầu gái hốt ha hốt hoảng chạy vào, "Lão gia, không biết ở đâu ra rất nhiều phóng viên tới, giờ đang vây quanh thiếu gia....Ngài có muốn đi ra ngoài xem không ạ?"
"Bảo vệ đâu, họ ăn phân sao? Sao lại để lũ phóng viên kéo vào đây?"
Từ Kiến Quốc hét lên, vừa ho vừa tức giận vỗ bàn, mở rèm cửa nhìn ra ngoài, Từ Tân Niên đã bị lũ phóng viên đẩy ngã xuống đất, thần trí mơ màng.
"Gọi bảo vệ, lập tức đuổi những người này ra khỏi cửa!"
Vẻ mặt Từ Kiến Quốc thay đổi, đi tới đi lui trong phòng, tức giận mặc quần áo vào. Vừa rồi ông ta còn thể lạnh nhạt nói chuyện về Từ Tân Niên, nhưng bây giờ lũ phóng viên đến, chuyện đã náo loạn đến mức ai cũng biết, nếu ông ta còn không xuất hiện nữa thì thể diện Từ gia sẽ mất sạch!
Bảo vệ lập tức có mặt, chặn lũ phóng viên ở ngoài cổng, khuôn viên rộng lớn đột nhiên chỉ còn lại một mình Từ Tân Niên, hắn vẫn đang cắn răng quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Bác Trương đỡ Từ Kiến Quốc ra khỏi cửa, gió tuyết ập đến, ông ta siết chặt cổ áo, ho khan mấy cái, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Từ Tân Niên, trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng.
Đứa con trai nhỏ trẻ trung và chu đáo trong ấn tượng của ông, sao lại... biến thành bộ dạng như thế này?
Khoảnh khắc Từ Tân Niên nhìn thấy ông, nước mắt không cầm được nữa, loạng choạng đứng dậy, nhưng lại quên mất mình chỉ còn một chân, thô bạo ngã xuống đất, "Ba... cuối cùng ba cũng đồng ý gặp con một lần."
Toàn thân hắn tê dại, không tài nào đứng dậy nổi, hắn chỉ có thể dùng chân duy nhất của mình để bò về phía trước, thân hình gầy guộc của hắn để lại dấu vết quanh co trong tuyết, đến khi bò đến chân Từ Kiến Quốc, mới nở một nụ cười mãn nguyện, "Ba... Con xin lỗi, con lạnh quá... không đứng dậy được, ba đừng trách con."
Hắn nói mà nước mắt rơi lã chã, miệng cười nhưng khóe mắt lại đỏ hoe. Những người bên cạnh thấy vậy cũng đau lòng, nhất thời không một ai nhớ đến sai lầm hắn đã gây ra nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi lên đỡ hắn đứng dậy, đừng chịu khổ nữa.
Dù sao cũng là đứa con trai duy nhất còn sót lại, tâm địa Từ Kiến Quốc có cứng rắn đến đâu đi nữa cũng có chút buông lỏng, lại nhìn thấy đám phóng viên liên tục chụp ảnh ở đằng xa, sai Trương quản gia đỡ hắn dậy, xoa trán nói: "Mày còn quay lại làm gì? Từ gia không có người con trai như mày".
Từ Tân Niên quỳ ngoài tuyết đã lâu, thân dưới đã tê dại hoàn toàn, hai người cũng không đỡ được, hắn lại ngã xuống đất, vươn tay túm lấy góc áo của Từ Kiến Quốc, "... Con không cầu xin ba tha thứ cho con... Con đã sớm không còn mặt mũi gặp lại ba, nhưng... Là con trai, năm mới đến còn chưa lạy chúc tết ba, trong lòng con cảm thấy khó chịu, hôm nay con đến thăm ba...chỉ một lát thôi, con sẽ lập tức đi ngay. "
Hắn cố gắng ổn định thân thể, quỳ xuống trước mặt Từ Kiến Quốc chậm rãi dập đầu một cái, yếu ớt nặn ra một nụ cười, "Ba... Chúc ba năm mới vui vẻ, con trai bất hiếu...... Ba coi như chưa từng sinh ra con..."
Đến chỗ xúc động, hắn nghẹn ngào nói không thành lời, quản gia và nhóm người hầu xung quanh đều bị hắn làm cho cảm động rơi nước mắt, nghĩ lại đều cảm thấy Từ Kiến Quốc hành xử thật quá đáng, con trai ruột của mình do say rượu mới gây ra tai nạn, đến mức không thể tha thứ được sao?
Lòng người cũng làm bằng da thịt, một câu "chúc ba năm mới vui vẻ" này lập tức khiến Từ Kiến Quốc cảm động. Ông ta không quên mình đã trải qua đêm giao thừa cô đơn và lạnh lẽo như thế nào. Khi đó, ông chỉ mong có người có thể ở bên đón năm mới cùng mình, hiện giờ, Từ Tân Niên cũng coi như là có lương tâm.
Lại nghĩ đến tình hình hiện tại của công ty cùng sự quan tâm thái quá của đám truyền thông, ông thở dài, "Thôi thôi, có chuyện gì thì vào nhà rồi nói sau, ở bên ngoài rất lạnh."
Từ Tân Niên cắn răng chịu đựng chờ mỗi câu này, giờ lại chính tai nghe được, ra sức gật đầu, nghẹn ngào nói không nên lời. Ở lúc hắn đưa tay lên lau nước mắt, không ai nhìn thấy hắn khẽ nhếch miệng cười giống như là đã đạt được mục đích.
Lần này bước chân vào Từ gia, hắn nhất định phải lấy lại tất cả những gì mình đã mất và những gì mình chưa nhận được nắm giữ trong lòng bàn tay. Thần cản, giết thần, Phật chặn, giết Phật!
******
Gấp tờ báo lại, Từ Từ Niên cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cười không nói lời nào.
Cù Thành lái xe nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, "Sao vậy? Không hiểu cười cái gì?"
Từ Từ Niên cong khóe miệng, dựa lưng vào ghế tựa, "Không có chuyện gì, chỉ là cảm thán tai họa để lại ngàn năm, cổ nhân thật không lừa ta."
Cù Thành nhếch miệng cười, bẻ tay lái quẹo xe vào đường nhỏ, "Đừng nói với anh về văn xuôi cổ, không biết anh là lão đại không có học sao, lại có tên nào gieo họa chọc đến em? "
"Từ Tân Niên thôi, em cảm thấy trong mười hai cung hoàng đạo phải có thêm một cung cầm tinh Tiểu Cường, để dành riêng cho người em trai thân yêu kia của em."
Từ Từ Niên mở miệng cười, căn bản không coi đối phương ra gì, "Mạng hắn đúng là lớn, chết rồi còn có thể chui vào một thân xác mới, tái sinh trở lại. Xảy ra tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy, người ta nhẹ nhất cũng phải sống đời sống thực vật. Hắn thì ngược lại, bị tàn phế một chân mà vẫn còn nhảy nhót khắp nơi. Giờ đám phóng viên báo lá cải lại bị hắn lừa, viết hắn thành một bạch liên hoa vô tội, làm loạn lên, khiến Từ gia phải đón hắn trở về. Thủ đoạn này em tự cảm thấy không bằng."
Lúc này vừa đúng lúc đèn đỏ, Cù Thành dừng xe lại, cầm tờ báo lên nhìn lướt qua, lập tức bật cười, "Ya, diễn cũng sâu thật đấy, chẳng trách hắn lại có thể lừa được tên Đổng Phong kém cỏi kia, nhưng mà nói chứ, lúc đầu có thể nhìn trúng Đổng Phong, ánh mắt của em cũng không khá hơn là bao nhiêu."
Từ Từ Niên cả giận cười một tiếng, kéo tai Cù Thành, "Đúng vậy, em bị mù, nếu không cũng sẽ không nhìn trúng anh rồi."
"Này này! Đừng kéo, đang lái xe! Ngộ nhỡ đụng phải cây, chúng ta chính là một xe ba mạng đó!"
"Hả? Không phải chỉ có hai người sao?" Từ Từ Niên nhướng mày nghi ngờ.
Cù Thành cười gian, liếc nhìn bụng của Từ Từ Niên qua kính chiếu hậu, "Không phải trong bụng em còn có một người nữa sao?"
"Cút! Này thật không có."
"Này có thể có."
...
Hai vợ chồng vừa lái xe vừa đấu võ mồm, không ai quan tâm đến việc Từ Tân Niên trở lại nhà họ Từ ra gì, chẳng phải là một tai họa thôi sao? Hắn còn dám giở thủ đoạn ra nữa, thì binh đến tướng đỡ, tà không thể thắng chính, ai sợ ai?
_______________
Vĩnh Nhi: Các cô yên tâm nhé, team mình không drop truyện đâu ạ, đã đào thì phải lấp hố, dù có tốn bao lâu thời gian đi nữa?