Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 99: Nt6



Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Thời gian cứ bình yên êm ả trôi qua như vậy, Từ Tân Niên bởi vì suy tính riêng cuối cùng vẫn ở lại nhà của A Tứ.

Đây là một căn nhà nhỏ chưa đến 100 mét vuông hướng mặt trời, nhưng lại là ngôi nhà tối nhất mà đời này cậu từng ở, lúc nhỏ theo mẹ chen chúc trong tầng trệt âm u, ẩm ướt, lớn lên lại lưu lạc đầu đường, trải qua ngày tháng bữa đói bữa no, từ trước đến nay không biết căn nhà có lò sưởi sẽ ấm áp như vậy.

Đương nhiên, khiến cho cậu thấy ấm áp không chỉ có ngôi nhà, mà còn có cả người tên A Tứ này.

Người đàn ông này chính xác là một "người tốt", mặc dù miệng luôn nói mình học Lôi Phong tích đức, nhưng chăm sóc người khác lại tuyệt đối không qua loa, Từ Tân Niên thường nghĩ, hắn đối xử với mình tốt như vậy rốt cuộc có ý đồ gì, nhưng nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra, có lẽ trong mắt người đàn ông này mình giống với chó mèo lang thang ven đường, chỉ là đúng lúc giành được lòng đồng cảm của hắn, may mắn được nhặt về.

Nhưng mặc kệ là loại lý do nào, cậu quá khao khát một tia ấm áp, cho dù biết rõ người đàn ông này chỉ thương hại mình, chăm sóc mình chu đáo tỉ mỉ, Từ Tân Niên vẫn vô cùng cảm kích.

Từ ngày bắt đầu vào ở, Từ Tân Niên liền tự động gánh vác tất cả việc nhà.

Mỗi buổi sớm khi mà trời còn chưa sáng, cậu đã bắt đầu quét dọn lau nhà, lau bàn ghế. Lúc A Tứ ngủ dậy mặt trời đều sắp chiếu đến mông rồi, lúc này đẩy cửa phòng ngủ ra, liền sẽ ngửi thấy mùi thơm đồ ăn ngào ngạt, nhìn thấy ăn mày nhỏ tay chân bận rộn làm bữa sáng cho hắn.

Tài nấu nướng của Từ Tân Niên nói thật thì không dám khen, nói chung là chưa từng ăn đồ ngon đồ tốt, chỉ biết làm cháo và trứng chiên đơn giản nhất, như vậy mà cũng thường xuyên làm cháy nồi, làm ra một ít đồ đen thùi lùi không dám nuốt xuống.

Nhưng mà A Tứ cũng không tính toán mấy thứ này, nhiều lần đứng sau lưng ăn mày nhỏ, nhìn dáng vẻ cậu nghiêm túc chuẩn bị thức ăn cho hắn, khóe miệng luôn không nhịn được nhếch lên, trong lòng ẩn chứa chút vui vẻ, thậm chí còn xuất hiện một loại cảm giác vợ chồng già lúc khó khăn nương tựa lẫn nhau.

Lúc trong lòng nảy ra ý nghĩ này, A Tứ sợ hết hồn, lúc này ăn mày nhỏ đúng lúc quay đầu lại, đối mắt với hắn, tai lập tức đỏ lên, lạnh mặt hỏi hắn, "Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Mỗi khi đến lúc này, trái tim A Tứ sẽ đập cực nhanh mà không có bất kỳ báo hiệu nào, trong lòng không nhịn được cảm thán, tên ăn mày nhỏ này tắm rửa sạch sẽ xong nhìn cũng khá đẹp mắt nhỉ.

Nhớ lại lúc ăn mày nhỏ mới đến nhà hắn, toàn thân bẩn thỉu, ném vào bồn tắm xoa hai lần sữa tắm cũng không nổi bọt, tóc đen dài một nửa che mắt, dính thành từng lọn, quần áo trên người rách tơi tả, mỏng đến mức tùy tiện chạm một cái liền nát thành vải vụn, khi đó hắn quả thực dốc hết sức bình sinh mới tắm sạch hoàn toàn cho cậu.

Mà bây giờ, tóc của ăn mày nhỏ đã cắt ngắn đi, chất tóc cứng giống như con người cậu vậy, lộ ra đôi mắt không tính là to nhưng cực kỳ có thần, trên người mặc đồ ngủ lớn không vừa với kích thước của bản thân, thật là giống như cởi ra vỏ ngoài cứng rắn, lộ ra bên trong là bé nhím nhỏ bản chất mềm mại.

A Tứ càng nghĩ càng thấy đáng yêu, đến gần ăn vụng trứng chiên trong khay trên tay Từ Tân Niên, lúc bị mắng không được phép ăn vụng cũng chỉ cười ha ha, không nói lời nào.

Lúc này, đối mặt với đôi mắt sáng ngời kiên nghị của Từ Tân Niên, hắn nhất thời cũng không nỡ rời mắt, trong lòng ngại ngùng thừa nhận, hắn thích nhất đôi mắt này của ăn mày nhỏ, giống như biết nói chuyện, nhảy thoát ra vỏ ngoài bình thường của cậu, mang theo hào quang rực rỡ.

Từ Tân Niên cũng không phải là người mù, đương nhiên biết A Tứ đối xử tốt với mình.

Cơ thể cậu đầy rẫy vết thương, cần băng bó bôi thuốc mỗi ngày, nhưng vết thương lúc tốt lúc kém, có lúc ngay cả bản thân cậu cũng cam chịu rồi, nhưng A Tứ lại vẫn cứ không ngại phiền mỗi ngày thay thuốc cho Từ Tân Niên, đúng giờ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, thậm chí còn thay đổi đủ món giúp cậu điều dưỡng, hôm nay đóng gói canh sườn bí đao, ngày mai thì mang về măng già đau cả răng, mười mấy ngày đều mang đến các món không trùng nhau.

Thân ở hầm băng quá lâu, đột nhiên gặp được một đám lửa cháy rừng rực, cho dù là ai cũng không cự tuyệt được.

Từ Tân Niên phát hiện bản thân càng ngày càng không có cách nào từ chối người tên A Tứ này, hắn luôn cợt nhả không đứng đắn, có lúc tàn nhẫn hung ác như tên trùm cướp giật, có lúc lại ngốc nghếch tính trẻ con như một cậu nhóc mới lớn, nhưng cho dù hắn như thế nào, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều sẽ thu hút ánh mắt của người khác, giống như quả cầu lửa biết phát sáng, không ngại phiền hà xoay tới xoay lui bên cạnh mình, khiến cậu không nỡ đẩy ra, thậm chí bắt đầu lưu luyến phần ấm áp này.

Một ngày này, ngoài cửa sổ trời mưa xối xả, chân phải thương nặng bị phong thấp, cứ đến thời tiết như này sẽ đau nhức kịch liệt không nhịn được.

Từ Tân Niên co lại trong chăn, cắn chặt nắm đấm của mình, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, A Tứ cầm một lọ dầu thuốc đi vào.

"Tôi xoa bóp giúp cậu." A Tứ không giải thích lời nào ngồi vào bên giường của cậu.

"Không cần đâu, nhịn một chút sẽ ổn thôi." Từ Tân Niên có chút sợ tiếp xúc với hắn, bởi vì cậu biết bản thân sớm muộn có một ngày phải rời khỏi nơi này, không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào người đàn ông này.

Dường như A Tứ đã sớm đoán được cậu sẽ từ chối, vừa cười vừa gật đầu, biểu thị mình nghe thấy rồi, sau đó trải một tấm khăn lông lên đùi mình, không nói lời nào xốc chăn của cậu lên, đặt cái chân phải đang cuộn lại của Từ Tân Niên lên đầu gối mình.

Từ Tân Niên theo bản năng rụt chân về, nhưng A Tứ lại thuận thế cở i quần của cậu ra, chỉ chừa lại cho cậu chiếc qu@n lót boxer, lập tức khiến Từ Tân Niên khó xử không nói lên lời.

Mở dầu thuốc ra, mùi thuốc thảo dược đắng nhạt phiêu tán, A Tứ đổ một chút ra lòng bàn tay, sau khi xoa nóng thì đắp lên chân Từ Tân Niên.

Bàn tay của hắn rất thô ráp, đường vân rõ nét lộn xộn, trên bề mặt còn phủ một lớp chai mỏng, đầu gối lạnh lẽo được nhiệt độ ấm nóng chà xát hơi hơi run lên, thân thể thả lỏng một trận, đau xót lập tức giảm đi mấy phần.

"Sau này cậu không thoải mái thì phải nói cho tôi, đừng tự mình chịu đựng, biết không?"

Kỹ thuật của A Tứ rất điêu luyện, động tác thuần thục chuẩn xác, chăm sóc đến mỗi một huyệt vị, đau đớn dần dần giảm bớt, cảm giác đau đến hận không thể chặt đứt chân vừa rồi tản đi, chỉ còn lại khoan khoái và quẫn bách khó mà khắc chế.

Vị trí bí ẩn nhất giữa hai ch@n bởi vì động tác này mà liếc mắt một cái là rõ mồn một, giọng của A Tứ rất thấp, lông mi rủ xuống, động tác cẩn thận tỉ mỉ, dịu dàng lại tinh tế.

Từ Tân Niên nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, cố hết sức muốn khép hai chân vào, A Tứ lại lập tức giữ chặt cậu, ngẩng đầu hỏi, "Có phải tôi làm đau cậu rồi không?"

Từ Tân Niên nhanh chóng lắc đầu, trong phòng tối đen, chỉ có một đốm sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi gương mặt A Tứ, Từ Tân Niên không dám đối mắt với hắn, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác như này.

Có chút lo lắng, lại có chút vui vẻ.

Qua một lúc lâu, Từ Tân Niên chầm chậm mở miệng, "A Tứ, vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

A Tứ ngừng động tác, đuôi mắt quét qua khuôn mặt đỏ ửng của Từ Tân Niên mà ngay cả bóng tối cũng không che đi được. trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được cười khẽ một tiếng, "Cậu là được tôi nhặt về, tôi đương nhiên phải đối xử tốt với cậu."

Logic như thần, nghe có vẻ rất giống trốn tránh vấn đề.

Từ Tân Niên mím môi quay đầu sang một bên, không nói gì thêm nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một năm, vết thương của Từ Tân Niên đã ổn, cậu biết bản thân đã đến lúc nên rời đi, cho dù trong lòng cậu mặt dày không nỡ, vô cùng quyến luyện những ngày tháng hiện tại, cũng không tìm được lý do để mình ở lại.

Vì thế cậu cố ý học làm mấy món A Tứ thích ăn, đợi đến lúc hắn ăn vui vẻ nhất mới nói ra việc này, kết quả gương mặt A Tứ âm u đáng sợ, gầm nhẹ nói, "Cậu còn dám nói đến việc rời đi lần nữa, thì đừng trách tôi xích cậu lại!"

Từ Tân Niên tranh cãi kịch liệt với hắn, cảm thấy cho dù là chó hoang cũng nên có tự do, sắc mặt cậu kìm nén, run rẩy nói, "Tôi không muốn làm gánh nặng, cũng không muốn mặt dày tiếp tục ở lại không đi, điều này làm tôi cảm thấy bản thân giống như một con ký sinh trùng! Tôi đi chẳng lẽ cũng là sai sao?"

"Tôi cmn từ trước đến nay chưa từng chê bai cậu! Không có sự cho phép của tôi, cậu không được đi chỗ nào hết!" A Tứ gầm lên với cậu.

Từ Tân Niên cười khổ, "A Tứ, rốt cuộc mối quan hệ của chúng ta là gì? Anh là gì của tôi, dựa vào cái gì không cho phép tôi đi?"

A Tứ nghẹn lời, trực tiếp lật ngược một bàn đồ ăn ngon, hai người giằng co không nói rất lâu, A Tứ đột nhiên ôm lấy Từ Tân Niên, chỉ nói một câu, "Đừng nhắc đến điều này với tôi, cậu đi rồi, tôi không chịu được."

Đêm đó, viền mắt Từ Tân Niên đỏ bừng, xem ra sắp khóc rồi, nhưng từ đêm đó trở đi, cậu cũng không còn nói sẽ rời đi, A Tứ cũng không hề đề cập tới, hai người nhanh chóng hòa hợp, giống như trước nay chưa từng xảy ra sự việc này.

Trải qua chuyện lần này, hai người đã biến thành "người ở chung" thân mật nhất, A Tứ đối xử với Từ Tân Niên càng ngày càng tốt, thậm chí tắm xong cũng tự mình để cậu sấy tóc cho, có lúc chân Từ Tân Niên bệnh cũ tái phát, đến cả xuống giường cũng khó khăn, A Tứ liền xin nghỉ phép một tuần liên tục, cơm cũng phải dùng thìa tự tay đút vào miệng cho cậu.

Từ Tân Niên sợ nhất người khác đối xử tốt với mình, bởi vì cậu sợ người ta đối xử với bản thân tốt quá, cả đời này của cậu cũng trả không hết.

Cho nên A Tứ đối xử càng tốt với cậu, cậu càng áy náy, tham niệm trong lòng càng lúc càng lớn, cậu không muốn chỉ là "người ở chung" của người đàn ông này, càng không muốn làm chó nhỏ, mèo nhỏ mà hắn nhặt được, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của A Tứ, trong lòng cậu luôn nghĩ, cái người thích lo chuyện bao đồng này, có phải cũng có chút thích cậu?

Ngày ấy, A Tứ ở bên ngoài có cuộc xã giao, lúc trở về toàn thân đầy mùi rượu, nhìn Từ Tân Niên đang chơi rubik Nga, nhịn không được lấy từ trong tủ lạnh ra một lốc bia, cứng rắn muốn đánh điện tử với Từ Tân Niên.

Hai người chơi là một trận PK đua xe, ai thua sẽ phải lập tức uống nửa chai, Từ Tân Niên vốn cũng không nhiệt tình những thứ này, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi khá ham chơi, chơi mấy hiệp liền mê mẩn, nhất định phải liều với A Tứ ta sống ngươi chết.

Hai người anh tới tôi đi, uống hết hớp này đến hớp khác, trong chốc lát sắc mặt đã đỏ hồng, A Tứ nhìn vẻ mặt của Từ Tân Niên rõ ràng vui vẻ hơn ngày thường rất nhiều, trái tim đập thình thịch.

Ăn mày nhỏ tốt như này là hắn nhặt được, cũng là người của một mình hắn, ai cũng không thể cướp đi. Hắn không nỡ thả cậu đi, không chỉ lo lắng thân thể của cậu, càng sợ cậu không có nhà để về lại lưu lạc đầu đường lần nữa, đến lúc đó bản thân muốn đi tìm cậu thì phải đi nơi nào để tìm đây?

Nửa lốc/ két bia vào bụng, Từ Tân Niên đã say rồi, A Tứ cũng có chút mơ màng, qua một trận PK, xe đua màu trắng của Từ Tân Niên vượt lên phía trước thắng A Tứ hơn một nghìn điểm, trong màn hình nhảy ra một thục nữ yểu điệu đến gần dùng sức hôn nhân vật Từ Tân Niên chơi, làm nhân vật của A Tứ bên cạnh giận đến đấm thẳng lên tường.

Từ Tân Niên rót một ngụm bia, hiếm khi vui vẻ cười lớn, "Nhìn thấy chưa, mỹ nữ là của tôi."

A Tứ chậc một tiếng, "Tôi lại không thích kiểu này."

Từ Tân Niên híp mắt, áo ngủ rộng thùng thình che đi hai đầu gối của cậu, lộ ra một đoạn cổ thon dài, "Vậy anh thích kiểu nào?"

Khuôn mặt A Tứ đỏ lên bất thường, ánh mắt sáng rực nhìn Từ Tân Niên rất lâu, một lúc sau mới từ từ mở miệng, "Không cần quá đẹp, chỉ cần thuận mắt là được, nhưng nhất định không thể luôn muốn rời khỏi tôi, lòng dạ phải lương thiện, người phải sạch sẽ, bất luận là nghèo hay giàu, nhìn đôi mắt là biết đứa nhỏ ngoan con nhà người ta."

Rặng hồng trên mặt Từ Tân Niên rút đi từng chút một.

Không nghĩ đến chia ly, lương thiện sạch sẽ, đứa nhỏ tốt con nhà người ta... Có điều nào dính đến cậu một chút không?

Uống cạn một bình rượu, cậu cúi đầu hỏi, "Nghe ý này, anh đã có mục tiêu rồi?"

A Tứ nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng cực nóng, gần như tham lam nhìn chằm chằm gò má Từ Tân Niên.

"Phải, tôi rất thích em ấy, chỉ là vẫn chưa dám nói ra, sợ em ấy... sợ em ấy sẽ từ chối tôi, dù sao em ấy cũng đã từ chối tôi rất nhiều lần rồi."

Từ Tân Niên "ò" một tiếng, lảo đảo đứng dậy, xoay người đi vào phòng ngủ, không muốn để cho A Tứ nhìn thấy sắc mặt khổ sở của cậu.

Đúng vậy, thời đại này ai lại không thích đứa nhỏ tốt sạch sẽ con nhà người ta, một người đã suy đồi mục nát đến tận trong xương như cậu, cần có người khác thương hại mới trở về từ cõi chết sống lại, làm sao lại có ý nghĩ viển vông người khác sẽ thích cậu.

Cậu chỉ là một con chó hoang người khác thương cảm nhặt về, bởi vì thời kỳ chủ nhân cưng chiều vẫn chưa hết, cho nên không thể tùy tiện rời đi, nói đến cùng chẳng qua chỉ là tính chiếm hữu của A Tứ tác động, chỉ thế thôi.

Suy cho cùng, ý nghĩ có thích cho đến mức nào, cũng không thể biến nó trở thành người yêu, không phải sao?

Say rượu bước chân lảo đảo, khiến cậu thiếu chút nữa té ngã, A Tứ ở phía sau lo lắng gọi cậu "Lý Bình Thực", Từ Từ Niên ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, đóng sầm cửa phòng lại.

Những ngày chung sống cứ thế trôi đi từng ngày trong sự ấm áp yên bình và sự hoài nghi, A Tứ không nhắc đến người mình thích, Từ Tân Niên cũng không hỏi chuyện cá nhân của anh nữa. Hai người sống chung với nhau lâu, không cần cố ý dò hỏi, giữa những lời nói của A Tứ cũng tiết lộ một ít chuyện về nhà họ Từ.

Ví dụ như, sau vụ tai nạn xe hơi Từ Tân Niên cố tình phẫu thuật thẩm mỹ để giống anh Từ, hoặc như nhà họ Từ ngã đài và được anh Từ mua lại.

Hoặc như anh Từ có một đứa con trai tên là Oa Oa, rất dễ thương, hoặc, anh Từ vì cứu người yêu cũ của anh Thành, bản thân phải nhập viện...

Vào hôm Từ Tân Niên vội vã đến bệnh viện, Từ Từ Niên đã ở trong viện được hơn một tuần rồi.

Từ Tân Niên lo lắng, mua rất nhiều hoa quả, nhưng đến khi vào phòng thăm bệnh mới chợt nhận ra, mình dùng tư cách gì để đến thăm anh ấy?

Ở trong mắt người khác, cậu là Lý Bình Thực, một tên ăn mày nhỏ bé được cứu giúp, không phải Từ Tân Niên, cậu và Từ Từ Niên cao cao tại thượng, người nắm giữ Hào Đình trong tay có bắn đại bác cũng không tới.

Cho dù mượn tình nghĩa chiếc khăn tay kia, làm sao có thể bảo đảm, đã qua nhiều năm như vậy, Từ Từ Niên vẫn nhớ một tên ăn mày tầm thường như mình.

Cuối cùng hoa và giỏ trái cây đều không được đưa đến, thêm nữa cửa phòng bệnh VIP chật kín vệ sĩ, cậu không vào được, muốn hỏi thăm tình hình của Từ Từ Niên, nhưng tất cả các bác sĩ đều giữ kín như bưng.

Cậu ủ rũ đi loanh quanh trong vườn hoa thì bất ngờ bị một cậu bé chạy qua đụng phải.

Cậu bé rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn lông mi dài, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo mang theo nụ cười, ngẩng đầu nhìn cậu, không chút sợ hãi nói: "Xin lỗi chú, cháu không cố ý. Cháu rất béo, có đụng chú đau không ạ?"

Từ Tân Niên không nhịn được nhếch khóe miệng, lắc đầu.

Lúc này, từ đằng xa có người hét lớn: "Oa Oa, con chạy đi đâu rồi? Mau ra đây, bắt nạt ba bây giờ chạy không được, đúng không?"

Theo sau giọng nói trong trẻo dễ nghe, một người đàn ông cao gầy đi tới. Anh ta mặc áo bệnh nhân sọc xanh trắng, bụng hơi nhô ra, có vẻ hơi mập nhưng sắc mặt hồng hào, trên tay ôm một bó hoa, đôi mắt nheo lại, hàng mi chớp chớp.

Hô hấp Từ Tân Niên cứng lại, lo lắng cúi đầu xuống.

Nhìn thấy người đàn ông, cậu bé bên cạnh bổ nhào qua, bĩu môi nói: "Ba, con ở đây, vừa rồi con không cẩn thận đụng phải chú."

Lúc này Từ Từ Niên đã đi tới trước mặt, cười áy náy nói: "Xin lỗi anh, con trai tôi nghịch ngợm quá, anh không sao chứ? Oa Oa, nói xin lỗi chú đi."

Từ Từ Niên vỗ mông cậu nhóc.

Nhìn thấy người anh trai đã nhiều năm không gặp, tay Từ Tân Niên đổ đầy mồ hôi, vội vàng lắc đầu: "Không, không cần đâu, cậu bé nói xin lỗi tôi rồi."

Từ Từ Niên không nhận ra người thanh niên trước mặt chính là ăn mày nhỏ ôm gối khóc năm đó, nhìn hoa tươi và giỏ trái cây trên tay cậu, cười hỏi: "Anh đến thăm bệnh à?"

Từ Tân Niên qua quýt gật đầu, rồi cúi đầu không biết mở miệng thế nào.

Cậu thực sự rất muốn hỏi những năm qua anh sống có tốt không, giờ đang mắc bệnh gì, cơ thể đã cảm thấy khá hơn chưa?...Nhưng đều bị mắc nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được lời nào.

Trong khoảng lặng ngắn ngủi, một người đàn ông cao lớn bước tới, Oa Oa vui vẻ gọi "Thành Thành".

Từ Tân Niên ngay lập tức nhận ra điều gì đó, vội vàng đưa hoa và giỏ trái cây cho Từ Từ Niên, không nói một lời, hốt hoảng bỏ chạy.

Từ Từ Niên ngẩn người, vừa định gọi cậu thanh niên lại, người đàn ông cao lớn đã đi tới khoác lấy vai, nhìn bó hoa trong tay cậu hỏi: "Người vừa rồi là ai thế?"

"Em không biết, cậu ta đột nhiên đưa cho em những thứ này rồi chạy mất." Từ Từ Niên bối rối, nói đến đây thì đột nhiên hắt xì một cái.

Cù Thành lập tức cởi áo khoác ra, choàng lên người cậu, quên luôn cả vấn đề vừa rồi "Đã bảo không được chạy lung tung, sao lại ra ngoài hóng gió?"

Từ Từ Niên ngượng ngùng nói: "Em không có bệnh, đi ra ngoài chơi với Oa Oa một chút cũng không được sao?"

"Anh biết rồi, thằng nhóc Oa Oa này lại nhõng nhẽo với em, quấn lấy em, đòi em chơi với nó đúng không?"

Vừa nói, Cù Thành vừa bế Oa Oa đặt lên vai, vỗ nhẹ vào mông bé, Oa Oa cười khúc khích, vòng tay qua cổ hắn bĩu môi: "Hông phải đâu!"

Một nhà ba người vui vẻ, âm thanh theo tiếng bước chân càng ngày càng xa. Lúc này Từ Tân Niên từ trong góc đi ra, nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ, không kiềm được lại nghĩ đến bản thân mình

Trong tình yêu luôn phải có một người bước ra trước, có lẽ cậu nên dũng cảm một chút, nói cho A Tứ biết suy nghĩ của mình, có thể sẽ thất bại, nhưng cậu không thể là kẻ hèn nhát mãi được, cậu phải đấu tranh cho điều mình muốn một lần.