Tôi kỳ thật không có môn nào đặc biệt giỏi, chẳng qua thấy lúc đó Giang Thư Hoa chuyên lịch sử, tôi liền chọn chuyên theo hắn.
Bởi vì như thế chúng tôi có thể học cùng nhau.
Chẳng qua hiện tại tôi mới biết tại sao hắn lại chọn chuyên sử.
Tôi nhìn Khâu Đình ngồi đằng trước, thầy giáo đang khom lưng nói chuyện cùng cô ta.
Lý do có lẽ là vì cô ta.
Có lẽ trong lòng hắn đã sớm thích Khâu Đình.
Tôi không nói chuyện mà mở sách giáo khoa.
Cũng may, hôm nay thầy giáo ôn lại kiến thức năm trước, cũng là kiến thức hôm qua tôi xem qua.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghe giảng, tôi thường trộm chơi điện thoại, đọc tiểu thuyết hoặc nói chuyện phiếm,...
Nhưng hôm nay, tôi nhìn Khâu Đình và Giang Thư Hoa đang cùng nhau ôn tập, liền không có tâm trạng làm việc riêng nữa.
Tôi mở sách giáo khoa, bắt chính mình phải tập trung.
Bởi vì đã xem qua trước nên hôm nay tôi có thể nghe hiểu được lời thầy giảng.
Thậm chí tôi còn kinh ngạc phát hiện, mình đã ghi nhớ hết những kiến thức hôm nay thầy dạy.
Tôi càng ngày càng hưng phấn, đôi mắt dán chặt vào sách giáo khoa, đem Khâu Đình và Giang Thư Hoa ném ra sau đầu.
Có lẽ mình là một thiên tài bẩm sinh nhỉ?
( Má tự khen mình luôn:))))
" Được rồi, bây giờ theo hàng dọc các bạn tóm tắt lại nội dung bài học hôm nay cho thầy."
Thầy lịch sử chỉ tay vào Khâu Đình:" Bắt đầu từ em."
Khâu Đình nhẹ nhàng đứng lên, dõng dạc nói:
"Về mặt chính trị, *chính quyền trung ương thực hành tam công chín khanh chế, địa phương huỷ bỏ phân phong chế, thực hành quận huyện chế, tăng mạnh khống chế đối với địa phương, giữ gìn quyền uy của chính quyền trung ương.
Về mặt kinh tế, thống nhất đo lường, thống nhất tiền tệ,....."
* Ét ô ét, ai dịch hộ e với ạ. Chứ e lag quá. E đã dịch hết sức có thể ròi (T-T)
_ _ _ _ _ _ _ _
Giọng nói êm tai, rõ ràng, lưu loát.
Thầy giáo đẩy mắt kính, cười vừa lòng:" Tốt lắm, bạn tiếp theo."
Mấy bạn học tiếp theo không như vậy, ai cũng chỉ nói được hai ba câu, sau đó liền ấp úng.
" Trở về học cho thuần thục! Ngày mai vẫn không nhớ được thì đừng đi học!"
" Người tiếp theo!'
Tôi từ từ đứng lên.
Cả lớp thoáng liền im lặng.
Giang Thư Hoa quay đầu nhìn tôi, sắc mặt trầm xuống.
Khâu Đình cũng liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt hiện lên sự hả hê.
Tôi biết họ sẽ phản ứng như vậy.
Dù sao là một học tra chính hiệu, tôi trước giờ đều quang minh chính đại không học hành.
Thường vào lúc này tôi sẽ làm bộ không nghe thấy, các thầy cô cũng đã quen, trực tiếp gọi người tiếp theo.
" Kiều Như, em...." Thầy giáo khẽ nhíu mày.
Tôi hít sâu một hơi, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt xem kịch cùng tò mò của mọi người, từ từ nói.
Bởi vì khẩn trương, có dừng một chút nhưng nhanh sau đó tôi đã lưu loát tiếp tục.
Thầy lịch sử lộ ra vẻ mặt hoang mang, cặp mày nhíu chặt từ từ dãn ra.
Một lát sau, khoé miệng thầy lộ ra ý cười.
" Tốt, rất tốt. Về sau tiếp tục phát huy, không tồi, ngồi xuống đi."
Bạn học xung quanh đều nhỏ giọng kinh hô, khuôn mặt của Khâu Đình dần dần cứng đờ, không tự nhiên mà quay đầu lại.
Tôi cảm giác có chút xấu hổ, hơi hoảng loạn mà ngồi xuống.
Tôi cảm thấy lỗ tai của tôi có lẽ đã đỏ.
Nhưng mà trong lòng tôi có cảm giác khá là vui sướng.
Đây là lần đầu tiên tôi được thầy khen. Lần đầu tiên trong đời.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, khác với cảm giác đi quán bar gặp các soái ca hay được ba mẹ cho nhiều tiền tiêu vặt,...
Có lẽ đây là vui sướng từ trong thâm tâm, vui sướng khi chăm chỉ cố gắng rồi được người khác khích lệ.
Trong lòng tôi có cảm giác như hàng ngàn đoá hoa đang nở rộ, thậm chí còn có chút xấu hổ nữa.
Cơ hồ trong nháy mắt, tôi cảm thấy yêu thích môn lịch sử này cực kỳ.
Tôi không muốn đội sổ nữa đâu, ít nhất điểm lịch sử của tôi phải cao một chút!