Nghịch Tập Ở Rể

Chương 559



Chương 559:

Còn về phần Việt Thiên Niên kia muốn làm chuyện gì, đều đã có Diệp Vô Phong đi ứng phó, căn bản là cô không cần phải lo lắng.

Ông chủ quán cá khóc lóc nói: “Người anh em, sao anh và vợ anh còn ăn chưa no nữa? Thế này đi, tôi cho… các anh thêm năm trăm nữa, tổng cộng là một triệu, đủ để hai người ăn no ở quán khác đúng không? Anh cũng đừng làm khó tôi nữa?”

Bạch Tinh Đông nói: “Ông chủ, ông đừng lo lắng, chỉ cần anh ấy nói không có việc gì, thì chắc chắn sẽ không có việc gì xảy ra đâu. Anh chỉ biết ở Liệt Thuận này có Việt Thiên Niên, mà anh lại không biết ở tỉnh Phụng Thiên có Diệp Vô Phong, ha ha.”

“Tỉnh Phụng Thiên? Chuyện của tỉnh Phụng Thiên thì có liên quan gì đến Liệt Thuận đâu.”Ông chủ quán cá thở dài liên tục: “Cô gái à, con người của Việt Thiên Niên, quả thực là trên đầu thì lở loét, lòng bàn chân thì chảy mủ, thật sự rất tệ…”

Mới nói được đến đây, chợt nghe bên ngoài có một loại âm thanh thắng lại của xe!

Diệp Vô Phong cười nói: “Tiểu Nguyệt, nghe chú nói, không cần phải trốn. Đêm nay chú muốn đặc biệt nói với con một câu, khi phải đối mặt với người xấu, không cần phải trốn! Phải dũng cảm đối mặt nó! Thật ra, Tiểu Nguyệt đã làm rất tốt điều đó.”

“Cảm ơn chú.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt, đỏ bừng nói: “Nhưng mà, người kia quả thật là người xấu!”

Loảng xoảng! Cửa thủy tinh của quán cá, bị người ở bên ngoài trực tiếp đập nát, mười mấy người bước vào, cầm đầu quả thật là tên Việt Thiên Niên kia: “Được! Lá gan của anh cũng không nhỏ đấy! Đánh tôi, mà còn dám ngồi lại chỗ này hay sao? Quán cá này cũng cực kì không tồi nha! Thế mà vẫn còn dám mở cửa, đêm nay, vừa lúc phải dọn dẹp cho sạch quán rồi! Các anh em, đập nát cho tôi! Còn nữa, tên khốn kia, đánh đập cho tôi!”

Diệp Vô Phong đã nhanh chóng bước tới cửa, lớn tiếng nói: “Không được đập nát quán! Có việc gì thì cứ tìm đến tôi!”

 

Bạch Tinh Đông cũng đi theo bên cạnh Diệp Vô Phong nói: “Ai dám động thủ?”

Mười mấy người, đều là những người đàn ông cao lớn rèn luyện võ công Đông Bắc, làm sao có thể bị hai người này dọa sợ được? Hơn nữa, trong tay bọn họ còn cầm các loại ống thép dao bầu, vốn dĩ là muốn tìm tới để gây hấn!

Loảng xoảng loảng xoảng! Lập tức có người bắt đầu đập đồ!

Ông chủ quán cá ngồi bệt xuống đất nói: “Trời ạ! Phải làm sao bây giờ?”

Báo cảnh sát? Ông có dám hay không? Nếu như thật sự muốn báo cảnh sát, không chừng ngày mai sẽ lại thảm hại hơn! Cậu chủ đến quấy rối, thì cũng chỉ có thể để cho cậu ta quậy đủ, đây chính là chuyện mà mọi người ở Liệt Thuận đều biết rất rõ.

Diệp Vô Phong hét lớn một tiếng: “Các người nhớ tôi cho kĩ, hễ các người đập hư một thứ gì đó, thì phải bồi thường gấp mười lần!”

Nói xong Diệp Vô Phong đã đánh ngã ba người đứng trước mặt! Diệp Vô Phong tay trái cầm ống thép, tay phải cầm dao bầu, lắc lư một cái liền đứng vững nói: “Tất cả đều dừng tay! Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh! Ngã xuống ba người, mỗi người hai trăm ngàn, Việt Thiên Niên, một lúc nữa, vài người này cũng không thể đi về đâu!”

Phanh! Lúc ấy, Diệp Vô Phong phi qua bên cạnh của Việt Thiên Niên, một cước đá vào hông của Việt Thiên Niên, phù phù một tiếng, Việt Thiên Niên ngã ra đất.

“Giao cho cô! Coi chừng anh ta giúp tôi! Đến lúc bồi thường tiền, anh ta sẽ là nhân chứng.” Diệp Vô Phong nói với Bạch Tinh Đông một tiếng.

“Được.” Bạch Tinh Đông để ý coi chừng Việt Thiên Niên này bị đánh cho ngã, cuộc sống này có thể nói là quá thoải mái, đơn giản tột cùng.

“Oa ha ha! Tên khốn, nếu có dũng khí thì bước ra ngoài đi!”

“Ra đi! Tôi ở bên ngoài chờ đợi anh!”

Những người bên ngoài bắt đầu kêu gào, nhưng riêng Việt Thiên Niên lại bị giữ lại bên trong quán cá, không ra được. Lúc mà Diệp Vô Phong đứng ở cửa quán cá, lập tức phát hiện bên ngoài còn có đến sáu mươi bảy mươi người!

Ở lối vào cửa quán cá có hai hàng, tổng cộng hơn hai mươi người, ăn mặc dày dặn, trong tay đều mang theo vũ khí! Người Đông Bắc đánh nhau, quả thật là mãnh liệt.

“Tên nhóc, quỳ xuống dập đầu đi, sẽ cho anh thoải mái.”

Một người đàn ông Đông Bắc cao lớn, quơ dao bầu trong tay: “Nếu không, đêm nay lập tức đem anh bẻ làm tám mảnh.”

Diệp Vô Phong nhìn một vòng xung quanh, thản nhiên gật đầu: “Được lắm, nếu các anh đến đây, thì đừng nói nhảm nữa. Đánh đi!”

“Xông lên!”

“Đánh anh ta tàn phế đi!”

“Bẻ hai chân anh ta!”

“Gi3t ch3t anh ta!”

Các loại kêu gào ầm ĩ vang lên, mấy chục người tuôn ra cùng nhau hướng về một phía, trần chiến này cũng không phải bình thường mà là rất lớn mạnh. Nếu là người thường, bị nhiều người vây quanh như vậy, thì sợ rằng đã bị dọa cho chết khiếp rồi.

Ông chủ quán cá theo dõi camera thông qua quầy hàng, có thể rõ ràng nhìn tình hình thực tế bên ngoài, lúc này đã sợ đến mức nói cũng không nói được. Diệp Vô Phong không hề nhiều lời, lập tức xông vào bên trong đam người, vào lúc anh bắt đầu những quyền cước, ống thép và dao bầu đều được sử dụng cực kì chính xác, từng chiêu một!

“A!”

“Ôi!”

“Oa!”

“Ôi mẹ tôi!”