Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1056



Chương 1056:

 

“Tiểu mỹ nhân, mau lại đây đi! Cô có biết bao nhiêu cô gái muốn đánh một ván bi-a với Mạc tổng chúng tôi cũng không có cơ hội đâu đấy, hôm nay hẳn là ngày ghi vào sinh sử sách của cô rồi nhỉ.”

 

Lê Hương nhẹ nhàng chau đôi mi thanh tú, cô cầm lầy cây cơ lần nữa ra sân.

 

Trận đấu giữa Mạc Tuân và Lê Hương bắt đầu, Lê Hương không muốn nhận thua, cho nên đánh rất thận trọng, nhưng rất nhanh cô liền lực bất tòng tâm, rơi xuống thế hạ phong, bởi vì Mạc Tuân ở trên sân đấu tâm tư: kín đáo, cho dù đánh bi-a là chỉ là trò chơi anh cũng đánh ra tiêu chuẩn của một đại sư.

 

“Tốt!” Mạc Tuân liên phát ba cầu, lúc toàn bộ vào động, mấy tên giám đốc vây xem đều không kiềm được hô lên.

 

“Tiểu mỹ nhân, cô tràn ngập nguy cơ rồi đấy, thiếu quá nhiều điểm.” Có giám đốc nhắc nhở.

 

Lê Hương cảm giác mình sắp thua, răng căn vào đôi môi đỏ mọng, vô cùng ảo não nhìn Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân cũng nhìn cô, cô bắt đầu nóng nảy.

 

Ánh mắt của anh trên đôi môi kiều diễm ướt át ấy, ban nãy cô làm ra một động tác rất nữ tính, cắn môi, cắn đến môi dưới hiện lên dấu răng nhàn nhạt.

 

Ánh mắt Mạc Tuân chợt sâu.

 

Đám lão tổng bên người cười nói, “Mạc tổng, anh thực sự rất lợi hại, anh xem anh dọa sợ tiểu mỹ nhân rồi.”

 

“Nếu không như vậy đi, tiểu mỹ nhân, tránh cho thua quá khó coi, cô liền nhận thua với Mạc tổng, nói tôi thua rùa.

 

Giọng tiểu mỹ nhân dễ nghe như vậy, nhận thua hẳn càng dễ nghe hơn!”

 

“Nhìn mấy người kia, Mạc tổng mang tân sủng San San tiểu thư tới, San San tiểu thư lại là tân tấn tiểu ca hậu, sở hữu một giọng nói cực hay, các anh vừa nói như vậy đặt San San tiểu thư vào đâu chứ, tôi thấy San San tiểu thư sắp ghen đến nơi rồi kìa.”

 

“Có cơ hội để tiểu mỹ nhân so giọng với San San tiểu thư thử đi, xem ai kêu dễ nghe hơn.”

 

Lời của đám lão tổng này càng lúc càng không đứng đắn, ồn ào nơi đó, hô hào.

 

Lê Hương cầm cây cơ lên: “Cảm ơn ý tốt của các vị, tôi sẽ không chịu thua, chưa đên phút cuối, ai biết ai thắng ai thuat”

 

Nói rồi Lê Hương cầm cán cây cơ nhắm ngay quả cầu nhiều màu, quả cầu này vô cùng quan trọng, nếu như có thể đánh tới vị trí cô đã nhắm, vậy cô có thể thắng được Mạc Tuân rồi.

 

Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô không nhận thua, bây giờ cô đang nhắm vào quả cầu nhiều màu, hết sức chăm chú, một lọn tóc mái xõa xuống, quấn trên cổ cô, dáng dấp chuyên chú phá lệ rực rỡ loá mắt.

 

Mạc Tuân nhắc chân dài đi tới, đi tới phía sau Lê Hương, ác ý trong lòng anh từ từ tràn ra, không khỏi giơ tay lên, nặng nề vỗ một cái trên đôi mông cong của Lê Hương.

 

“Ba” một tiếng, tiếng vỗ mông thanh thúy không gì sánh được vang dội toàn bộ phòng bi da.

 

Mọi người ở đây đều sợ ngây người, ai có thể ngờ Mạc Tuân lại đi tới đánh mông Lê Hương.

 

Lê Hương không có phòng vệ, lúc trên mông cảm nhận sâu sắc đau rát, viền mắt trắng nõn của cô nhanh chóng biến đỏ, sau đó kinh hô: “ÁI”

 

Một tát này của Mạc Tuân xuống tay quá ác, cô đau quá đau quá.

 

Anh làm cái gì thế? Anh điên rồi à? Lê Hương ngước mắt, hung hăng trợn mắt nhìn tên đầu sỏ kia.

 

Mạc Tuân nhìn viền mắt cô bị anh bắt nạt đỏ ửng lên, tâm trạng tốt vô cùng, anh nhướng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài toát ra cảm giác ngả ngớn cùng tà mị của người đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh khàn khàn cười nói: “Tôi đã thay các anh thử qua, tiếng kêu của cô ta quả nhiên dễ nghe hơn San San vài phần đáy.”