Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1059



Chương 1059:

 

Hai người lần lượt rời đi, tất cả mọi người ngửi được mùi không bình thường, nếu như không nhìn lầm, đôi mắt sâu hẹp vừa rồi của Mạc Tuân dường như tràn ngập màu máu, khiến người ta nhìn không rét mà run.

 

Lúc này San San chạy ra ngoài, bây giờ cô ta là tân sủng Mạc Tuân, làm sao có thể chắp tay nhường Mạc Tuân cho người khác? Cô ta đến hành lang kéo Mạc Tuân lại, chu đôi môi đỏ mọng làm nũng: “Mạc tổng, anh đi đâu vậy nha, không phải anh mang em qua đây chơi à…”

 

Mạc Tuân nhìn bộ dạng San San giả vờ điệu đà, kiên trì còn sót lại ban nãy đã toàn hết sạch, San San trước mắt làm cho anh muốn ói.

 

Ba năm nay Lê Hương không ở, thời gian ba năm dài dằng dặc bao nhiêu, chỉ có anh biết, anh đã bắt đầu chậm rãi quên đi cô.

 

Lúc cô không có ở đây, anh cảm thấy đám phụ nữ bên người còn có thể chịu được, chí ít sẽ không khiến anh thấy muốn ói.

 

Song bây giờ Lê Hương thình lình quay về, dung nhan tuyệt lệ, thanh thuần pha lẫn quyền rũ, tiên khí rực rỡ, lộ râ vẻ phong tình câu hồn đoạt phách.

 

Vừa so sánh với cô, đám phụ nữ bên cạnh anh này đơn giản là dung tục không chịu được. Hiện tại ánh mắt Mạc Tuân thấy được lớp phấn trên mặt San San, không hè giống với làn da tựa như bò sữa của Lê Hương, không một chút son phấn, sạch sẽ rực rõ, Lê Hương cũng sẽ không giống với San San trước mắt này, giả vờ ỏng ẹo, cô rất mềm mại, giọng nói mềm mại, thân thể mèm mại, mềm mị thơm ngát.

 

Thực sự kỳ quái, thời điểm Lê Hương không có ở đây anh cảm thấy tắt cả hoàn hảo, lúc này so sánh với Lê Hương, thương tổn lại lớn như vậy.

 

Trong lòng Mạc Tuân gió xoay mây vần nhưng trên khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ gì, anh đã đến cái tuổi bất hiển sơn bắt lộ thủy, rũ mí mắt anh tuần, anh nhàn nhạt nhìn thoáng qua tay San San: “Bỏ tay ra.”

 

Tay San San đang lôi ống tay áo của anh.

 

San San đã nhìn thấu Mạc Tuân lạnh lùng và mắt kiên nhẫn với cô ta, cô ta cảm thấy rất ngạc nhiên, ban nãy khi Lê Hương còn ở đây, đãi ngộ của Mạc Tuân đối với cô như thiên đường, hiện tại Lê Hương đi mát, đãi ngộ của cô trực tiếp là vừa rơi xuống địa ngục, đây là đạo lí gì? San San nhanh chóng thu tay, cô ta cũng không dám đắc tội Mạc Tuân, nhưng cô ta cũng không muốn từ bỏ, cô ta đi lên trước, dùng bộ ngực cô ta hài lòng nhất cọ cọ trên người Mạc Tuân, rất tự tin: “Mạc tổng, anh sao vậy nha, anh không thích San San nữa à…”

 

Hành động quyến rũ nào mà Mạc Tuân chưa thấy, anh biết rõ ý đồ của San San, anh hạ mắt nhìn về phía San San, tận lực kéo tháp cổ áo nhìn thoáng qua, không hề có hứng thú.

 

Nhưng anh chậm rãi móc môi mỏng ra thành vòng cung lạnh lẽo mà ngoan độc: “Vào phòng tổng thống chờ tôi.”

 

San San ngạc nhiên há hốc miệng ra, trời ơi, đây là thật sao, Mạc Tuân muốn làm chuyện… ngượng ngùng với cô ta rồi? Thật là trực tiếp thật là bá đạo quá đó nha.

 

Nhưng, cô ta thích.

 

“Mạc tổng, anh xấu quá à…” San San hờn dỗi một câu, sau đó hấp ta hấp tấp vào phòng tổng thống, cuối cùng vẫn không quên ném ánh mắt quyến rũ, bỏ thêm một câu: “Em chờ anh đó…”

 

Đợi San San đi, Mạc Tuân lấy điện thoại từ trong túi quần ra, anh bấm một dãy số: “Bắt Lê Hương tới đây!”

 

Anh đã đợi lâu như vậy, đợi trọn ba năm, làm sao có thể để cô dễ dàng rời khỏi như vậy? Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, anh muốn từ từ chơi với cô?

 

Đợt lát nữa, anh sẽ cho cô một bắt ngờ to lớn?

 

Lê Hương tìm được Diệp Linh, Diệp Linh cũng vừa chụp xong: “Lê Hương, câu đi đâu thế? Ban nãy tớ không tìm được cậu, sợ hết hồn.”

 

“Tớ đi ra ngoài đi dạo một lát ấy mà, Linh Linh, chúng ta rời khỏi đây đi!”

 

“Ừ”

 

Lê Hương cùng Diệp Linh muốn rời khỏi đây, nhưng lúc này đột nhiên có một nhóm mặc bảo vệ áo đen chạy tới, phong tỏa nơi này: “Thật ngại quá, các cô tạm thời không thể rời khỏi đây.”