Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1080



Chương 1080:

 

Quần jean áo phông càng khiến cô tỏa ra hơi thở thanh xuân dào dạt, da thịt trắng mijnn như bánh kem, dưới ánh mặt trời mơ hồ chiếu xuống như một viên ngọc thô sáng bóng chưa được mài dũa, nếu ở cổ đại cô chính là yêu cơ gây hoạ kia.

 

Mạc Tuân hút một hơi thuốc thật sâu, sau đó hơi ngửa đầu phun một làn khói ra, khói mù lượn lờ mơ hồ sườn mặt anh tuấn, anh đưa mắt tập trung trên người Lê Hương, áo thun ôm sát dáng người càng để lộ ra đường cong mê người, nhất là bờ ngực căng mảy phía trước, còn có đôi mông vềnh phía sau kia.

 

Mạc Tuân hút thuốc có chút nóng nảy, đợ Lê Hương mang theo Tiểu Mạc Thần Dịch biến mắt trong tầm mắt của anh, anh vẫn chưa thu mắt.

 

Lúc này đầu dây bên kia truyền đến tiếng Sùng Văn: “Thiếu chủ… thiếu chủ anh đang nghe đấy à?”

 

Mạc Tuân hoàn hồn, rũ mí mắt anh tuần gõ gõ đầu thuốc, yết hầu khêu gợi lăntrên dưới vài cái: “Chuyện gì?”

 

“Thiếu chủ, Lê tiểu thư tiếp cận tiểu thiếu gia như vậy, có muốn áp dụng chút biện pháp để Lê tiểu thư không còn cách nào tiếp cận tiểu thiếu gia nữa không?” Sùng Văn hỏi.

 

Mạc Tuân nhấp một cái môi mỏng: “Tạm thời không cần, chuyện này cậu đừng để ý đến.”

 

Sùng Văn bên kia sửng sót, anh ta không biết thiếu chủ nhà mình có ý định gì, anh ta nhanh chóng gật đầu: “Vâng.”

 

Mạc Tuân dập tắt thuốc lá trong cái gạt tàn thuốc, trực tiếp lái xe đến sân bay, anh thực sự đi công tác.

 

Trong nhà trẻ.

 

Lê Hương phát hiện Tiểu Mạc Thần Dịch mở miệng nói chuyện, bởi vì Tiểu Mạc Thần Dịch đã chạy tới, vươn tay nhỏ bé kéo cô, không tiếng động nói một câu: “Cô giáo tiên nữ.”

 

Tuy Lê Hương nói cô là cô giáo Lê, thế nhưng những bạn nhỏ này gọi cô là cô giáo tiên nữ, Tiểu Mạc Thần Dịch cũng là gọi như vậy.

 

Hai mắt Lê Hương sáng ngời, vui vẻ ôm Tiểu Mạc Thần Dịch đến cạnh mình: “Tiểu Dịch Dịch, con biết nói rồi sao?”

 

Tiểu Mạc Thần Dịch lắc đầu, bởi vì cậu nói không ra tiếng, không tính là nói được.

 

“Không sao cả Dịch Dịch, cô giáo Lê có thể nhìn miệng con biết được con đang nói gì, nhưng mà, nếu như Dịch Dịch có thể phát ra âm thanh thì tốt hơn.”

 

“Cô giáo Lê len lén nói cho con một bí mật nha, cô giáo Lê học y đó, y thuật rất lợi hại, từ hôm nay trở đi cô giáo Lê giúp con huấn luyện và xoa bóp cơ miệng, dạy con nói ra tiếng có được không?”

 

“Giọng của Dịch Dịch chúng ta nhất định rất êm tai, cô _ giáo Lê rất chờ mong đó.”

 

Hai mắt Lê Hương lắp lánh ánh sao, hi vọng lại khích lệ nhìn Tiểu Mạc Thần Dịch.

 

Tiểu Mạc Thần Dịch thích nhất ở cùng Lê Hương, giọng nói Lê Hương nhẹ nhàng, trên người lại thơm ngát, phù hợp với tất cả tưởng tượng của cậu về mẹ.

 

“Ừm.” Tiểu Mạc Thần Dịch dùng sức gật đầu.

 

Mạc Tuân đi công tác, lúc tan học là tài xé và thím Triệu tới đón, Lê Hương cũng thông qua Tiểu Mạc Thần Dịch biết được tình huống.

 

Thím Triệu tới đón Tiểu Mạc Thần Dịch, là Lê Hương dắt cậu ra, nhưng cô cũng không giao tay Tiểu Mạc Thần Dịch cho thím Triệu, mà là trong veo lễ phép cười nói: “Thím Triệu, chào thím, tôi là cô giáo Lê của Dịch Dịch, là như vậy, mấy ngày nay tan học Dịch Dịch có thể không ngồi xe, mà cùng tôi chạy bộ về được không ạ? Hiện tại tôi đang huấn luyện cơ bắp cho Dịch Dịch, một trong đó những phân đoạn cần phải rèn luyện chính là năng lực hít vào thở ra khi chạy bộ, để cậu bé học được phần bụng phát ra tiếng. Như vậy đi, tôi và Dịch Dịch chạy ở phía trước, thím Triệu ở trên xe theo phía sau, như vậy đảm bảo an toàn cũng sẽ không làm khó dễ cho thím, thím thầy thế nào?”

 

Thím Triệu vẫn là lần đầu tiên gặp phải một cô gái tuyệt sắc tràn đầy tiên khí như Lê Hương, lập tức liền sợ – ngây người.