Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1160



Chương 1160:

 

Lúc này trong đại sảnh tiệc vang lên tiếng đàn piano du dương, đã đến phân đoạn khiêu vũ rồi.

 

Thượng Quan Húc nhanh chóng nhìn về phía Lê Hương, thân sĩ khom lưng: “Lê Hương công chúa, anh có thể mời em nhảy một điệu không?”

 

“Đương nhiên có thể.” Lê Hương đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong lòng bàn tay Thượng Quan Húc.

 

Hai người đi vào sân nhảy.

 

Bữa tiệc hôm nay chính là vì Lê Hương và Thượng Quan Húc chuẩn bị, hiện tại hai người trong sàn nhảy nhảy điệu nhảy thứ nhất, dưới ánh đèn lóng lánh, Lê Hương cùng Thượng Quan Húc nhẹ nhàng nhảy, làn váy lụa trắng trên người cô trên không trung vẽ ra từng đường vòng cung xinh đẹp, từng bước nở ra từng đóa sen.

 

Mạc Tuân nhìn dáng vẻ Thượng Quan Húc và Lê Hương khiêu vũ, đôi môi mỏng lạnh lẽo mím chặt.

 

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, Thượng Quan Húc và Lê Hương đã sớm chết trăm nghìn lần.

 

“Mạc tiên sinh, chị Lê Hương có phải không thích em hay không, em đau lòng quá à, chị Lê Hương lớn tuổi hơn em, em là thực sự xem chị ấy như chị mình mà.” Thượng Quan Mật Nhi uất ức.

 

Cô ả nói mấy lời trà xanh về Lê Hương trước mặt Mạc Tuân, dù sao Lê Hương lớn hơn cô vài tuổi, đàn ông đều thích gái trẻ mà.

 

Mạc Tuân không hề nhìn Thượng Quan Mật Nhi, anh thản nhiên nói: “Không sao, cô ấy đẹp hơn cô là được.”

 

“..” Thượng Quan Mật Nhi cứng đò, cô ả khiếp sợ nhìn Mạc Tuân.

 

Rồi Mạc Tuân xoay người rời đi, trước khi đi anh nhìn thoáng qua Thượng Quan Mật Nhi: “Về sau đổi xưng hô, cái bóng cuối cùng vẫn là cái bóng, hiện tại chính chủ đã trở về, so với cô ấy, cô chính là hàng giả kém chất lượng, “Mạc tiên sinh” không phải là thứ cô có thể gọi.”

 

Mạc Tuân bỏ lại lời, trực tiếp rời đi.

 

Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ tại chỗ, cô ả cảm giác một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu của mình dội xuống, khiến ả thấy nhục nhã và khó chịu.

 

Ba năm nay Mạc Tuân cũng không hứa hẹn ả cái gì, nhưng anh đối xử với ả nhất định khác với người khác, Thượng Quan Mật Nhi vẫn rất tự tin, mình có thể đi bên cạnh anh, nhưng bây giờ một câu của Mạc Tuân máy trực tiếp đưa đánh ả về nguyên hình.

 

Thì ra thứ khiến ả tưởng rằng mình khác biệt đều là cái bóng này, hiện tại chính chủ Lê Hương đã trở về, anh liền vô tình đá văng hàng giả phề phẩm là cô ả.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhìn Lê Hương trong sàn nhảy, ánh mắt ả lóe lên oán độc khắc cốt ghi xương.

 

Lúc này một người làm nữ đi tới, Thượng Quan Mật Nhi nhìn thoáng quangười làm nữ kia, người làm nữ gật đầu, sau đó rời đi.

 

Thượng Quan Mật Nhi câu môi, trò hay bắt đầu diễn rồi, đợi Lê Hương nằm trên giường anh trai, bị anh trai chơi nát, ả chống mắt xem cô làm sao còn đấu với ả?

 

Trong sàn nhảy.

 

Thượng Quan Húc thân sĩ đỡ hờ vòng eo mềm mại của Lê Hương, thấp giọng nói: “Mạc tổng ấy, quan hệ của cô và Mạc tổng là như thế nào, tôi đoán thử chút nhé.”

 

Lê Hương ngắng đầu nhìn Thượng Quan Húc.

 

Thượng Quan Húc câu môi: “Nếu như đoán không lầm, Mạc tổng phải là người đàn ông bị cô làm mê đảo nhỉ? Tôi đang đổ vỏ của anh ta.”

 

Lê Hương nhìn thẳng Thượng Quan Húc: “Cửu Lăng vương, giữa chúng ta chỉ nói hợp tác, không nói chuyện tình cảm, đây là việc tư của tôi, cho nên vô khẩu phụng cáo(*).”

 

(*) Ý kiểu không liên quan xin đừng xía vào.