Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1170



Chương 1170:

 

*Tôi đang cười, cô đã thấy rõ thời cuộc trước mắt, vì sao không thấy rõ thời cuộc sau này? Cho dù cô gả rồi, Vương gia sẽ không có nguy hiểm nữa sao? Quân vương Thượng Quan Đằng bệnh đa nghi quá nặng, Thượng Quan Khải lại là hạng người âm hiểm, bọn họ làm sao có thể để Vương gia chết già?”

 

Sắc mặt Vương Dung trắng nhọt, sợ đến mức cả người chảy mồ hôi lạnh, rất nhanh cô ấy dùng sức nhắm hai mắt.

 

“Vương tiểu thư, cần nói tôi cũng nói rồi, vận mệnh nắm giữ trong tay mình, nếu vận mệnh bắt công, tại sao phải nhận mệnh, lại không đầu với trời!” Thân ảnh yêu kiều của Lê Hương biến mắt trong tầm mắt.

 

“Tiểu thư…” Người làm nữ tiến lên: “Người định làm gì, thật sự muốn lựa chọn… Cửu Lăng vương sao?”

 

Vương Dung mở mắt ra, cô nhìn hướng Lê Hương rời đi, chậm rãi lắc đầu: “Không phải, tôi không lựa chọn Cửu Lăng vương, tôi là lựa chọn… Lan Lâu công chúa!”

 

Thượng Quan Húc tay cầm quân cờ trắng, anh ta nhìn thoáng qua Lê Hương ở đối diện, hôm nay Lê Hương mặc chiếc váy lụa màu tím nhạt, chiếc váy hoàn mỹ ôm sát vòng eo thon của cô, trên cổ cô còn đeo chiếc dây chiều Bình An Tỏa mà trẻ em hay đeo, mái tóc dài thanh thuần nhu thuận xõa nơi đầu vai, làn da trắng mịn như bánh kem tản ra vẻ sáng bóng oánh nhuận.

 

Hiện tại Lê Hương cầm quân cờ đen trong tay, chuyên chú nghiêm túc đánh cờ, hàng mi dài như cây quạt rũ xuống, cô không cần làm bắt cứ thứ gì, chỉ cần ngồi im đã là bức thuỷ mặc làm người nhìn mà cảm thán.

 

Thượng Quan Húc cười nói: “Lan Lâu công chúa, tôi phát hiện Lan Lâu Cổ Quốc các cô dù là trang phục hay là trang sức đều tinh xảo loá mắt, vô cùng xinh đẹp, cũng tỷ như chiếc Bình An Tỏa cô đeo này, tôi chưa từng thấy qua trên thị trường.”

 

Thượng Quan Húc làm Cửu Lăng vương, bắt kỳ trân hiếm nào chưa thấy qua, nhưng anh ta vẫn chưa từng thấy qua chuỗi Bình An Tỏa mà Lê Hương đeo.

 

“Cái Bình An Tỏa này à?” Lê Hương thần bí nhìn anh ta: ‘Cửu Lăng vương ở bên ngoài đương nhiên chưa thấy qua, bởi vì đây là dì tôi tự tay làm cho tôi, độc nhất vô nhị trên thế giới.”

 

“A, không biết dì của Lan Lâu công chúa là ai, tôi biết không ít nhà thiết kế trang sức đỉnh cấp đấy nhé.”

 

*Di tôi rất lợi hại, tôi không nói đâu, sợ nói ra sẽ hù Cửu Lăng vương mắt.” Lê Hương cười nói.

 

Thượng Quan Húc biết Lê Hương không muốn tiết lộ thân phận người dì này, anh ta cũng không miễn cưỡng.

 

“Lan Lâu Cổ Quốc chúng tôi chính là chốn bồng lai tiên cảnh, con gái bên trong cũng ăn mặc giống như như tôi vậy, váy vóc xinh đẹp. Mẹ tôi nói, con gái trời sinh chính là xinh đẹp, cho nên quần áo của Lan Lâu Cổ Quốc đều là mẹ tôi kiểm định, vật phẩm trang sức là dì tôi tự tay thiết kế, độc nhất vô nhị.” Lê Hương nói lên những thứ này ưỡn lồng ngực nhỏ, lộ ra vài phần kiêu ngạo.

 

Thượng Quan Húc nghiêm túc nghe, không đáp, trước đây Lan Lâu Cổ Quốc lân cận Hoa Tây châu, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, Lan Lâu Cổ Quốc hoàn toàn biến mắt.

 

Mà cái vừa biến mắt này, chính là kéo dài trăm năm.

 

Lần này Lê Hương lựa chọn hợp tác với anh ta, nhất định là mang theo mục đích nào đó, mục đích này khẳng định liên quan đến bí mật biến mắt năm đó của Lan Lâu Cổ Quốc.

 

“Lan Lâu công chúa, tôi thấy cô nhàn nhã chơi cờ với tôi, cô không chút lo lắng nào chỗ Vương gia sao? Sáng sớm hôm nay, Thượng Quan Khải đã đưa sính lễ đến Vương gia rồi, nghe nói sính lễ kia có hơn mười rương, đều là châu báu thượng đẳng, bên ngoài bây giờ thật sự tin tưởng giai thoại giữa Thượng Quan Khải và Vương Dung rồi.” Thượng Quan Húc nói.

 

Lê Hương đặt một con cờ xuống, cô mỉm cười: “Cửu Lăng vương, không cần lo lắng.”

 

“Nghe nói tối hôm qua Lan Lâu công chúa dạ thám Vương gia, gặp Vương Dung.”

 

Lê Hương ngước mắt nhìn Thượng Quan Húc: “Tin tức của Cửu Lăng vương thực sự rất nhạy.”

 

Thượng Quan Húc nhướng mày: “Đặt tất cả tiền cược lên người Vương Dung, có phải quá không cẩn thận hay không?”

 

Lê Hương nhìn quân cờ mình đặt xuống: “Lạc tử không hồi(*), tôi lựa chọn Vương Dung tự có đạo lý tôi lựa chọn cô ấy, nghi người thì đừng dùng người, tôi tin cô ấy.”

 

Œ) Tạm dịch, đời người như một ván cờ, đã hạ cờ thì không hồi hận.