Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1202



Chương 1202:

 

Lúc này trong tầm mắt tối sằm, hóa ra là Mạc Tuân di chuyển, hai cái chân dài của anh lắn đến gần về phía trước một tí, trực tiếp ngăn Lê Hương ở trong góc nhỏ.

 

Như vậy Thượng Quan Mật Nhi không thấy cô, nhưng Hạ Lê Hương cũng vì vậy mà cuộn thành một đoàn nhỏ hơn, vùi ở bên chân anh.

 

Bây giờ tư thế họ càng thêm ái muội, Lê Hương cũng không biết người đàn ông Mạc Tuân này có phải là có ý hay không, hạ bộ nơi quần tây anh liền dựa vào khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Khuôn mặt nhỏ Lê Hương như lửa đốt, bốc lên cả hơi nóng, cô gần như ngừng thở, không dám đụng vào đến anh nửa phần.

 

Mạc Tuân tuy là nói chuyện với Thượng Quan Mật Nhi, nhưng tất cả lực chú ý của anh đều tập trung trên cục bông đang cuộn dưới chân mình: “Lan Lâu công chúa và Cửu Lăng vương đính hôn nhanh như vậy à, vài ngày sau sẽ đính hôn?”

 

“Đúng nha, em nghe nói đây là chị Lê Hương đề nghị, chị Lê Hương rất muốn gả cho anh Húc, là loại càng nhanh càng tốt ấy.” Thượng Quan Mật Nhi ngây thơ nói.

 

Đôi mắt hẹp của Mạc Tuân đột nhiên híp lại, cô còn không kịp chờ đợi muốn gả cho Thượng Quan Húc đến vậy?

 

Rất nhanh, Mạc Tuân chậm rãi nhếch môi mỏng thành đường vòng cung vừa nghiền ngẫm vừa nguy hiểm, anh giật giật, hai chân càng thêm lấn đến gần phía trước một tí.

 

Lê Hương đã tận lực tránh anh, nhưng đột nhiên, có vật gì đâm chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nong nóng, cưng cứng.

 

Đồng tử trong vắt của Lê Hương đột nhiên co rụt lại, hàng mi nhỏ dài rung động, anh, anh đang làm gì, chẳng lẽ anh điên rồi ư? Thượng Quan Mật Nhi bây giờ còn ngồi bên cạnh anh, anh lại… lưu manh như vậy.

 

Đê tiện, hạ lưu!

 

Lê Hương nhanh chóng vươn tay để trên đùi anh, muốn đầy anh ra xa một chút.

 

Thế nhưng, đẩy không ra, bắp chân người đàn ông như: ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, tất cả đều là bắp thịt rắn chắc hệt như bức tường, dù cô có dùng sức đẩy thế nào đều không chút xê dịch.

 

Lê Hương cắn răng lên môi, cô mạnh mẽ nhéo trên bắp thịt anh một cái.

 

Mạc Tuân là cố ý trêu đùa cô, cô không kịp chờ đợi muốn gả cho Thượng Quan Húc, trong lồng ngực to lớn dâng lên tầng lệ khí, còn có vẻ ác liệt muốn chơi hỏng cô.

 

Thế nhưng, anh phát hiện cuối cùng người khó chịu lại là chính anh, cô ngồi bên chân anh với tư thế ái muội, anh hận không thẻ hiện tại khiến Thượng Quan Mật Nhi đáng ghét lập tức biến mắt, sau đó túm Lê Hương lên, ác độc mà trừng trị cô một trận.

 

Anh không nghĩ đến Lê Hương dĩ nhiên dùng sức nhéo anh một cái, đây là đau thật.

 

Con mèo nhỏ của anh nỗi điên lên, cũng sẽ cắn người.

 

Mạc Tuân hít một tiếng, mày kiếm anh khí chau lại.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng lộ ra biểu tình nghỉ hoặc: “Mạc tổng, anh làm sao vậy?”

 

Lê Hương trốn dưới bàn trà nhanh chóng dừng động tác, xong rồi, cô sắp lộ rồi.

 

Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân, mang theo ý cười: “Không biết, hình như tôi… bị con mèo nhỏ cắn phải.”

 

*Con mèo nhỏ?” Thượng Quan Mật Nhi nhìn khắp nơi rồi xem: “Ở đây không có mèo mà ta.”

 

“Tôi cảm thấy có, Mật Nhi công chúa, cô không nghe được tiếng kêu của con mèo nhỏ kia sao?”

 

Lê Hương: “…”

 

Cô có lý để hoài nghỉ Mạc Tuân là cố ý, anh lại bảo cô mô phỏng tiếng mèo kêu.