Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1237



Chương 1237:

 

“Mạc Tuân, anh…”

 

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên trong tầm mắt tối sầm, người đàn ông cởi áo sơ mi trắng ra ném lên đầu nhỏ của cô.

 

Áo sơmi mới vừa cởi ra, trên chất vải rất mỏng còn dính nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông, còn có khí tức sạch sẽ mát lạnh dương cương trên người anh, nguyên khuôn mặt nhỏ của Lê Hương bạo nổ.

 

Anh… anh lại ném áo sơmi vào trên đầu cô!

 

Trong hơi thở đều là khí tức dễ ngửi vẻ này, Lê Hương vươn hai cánh tay nhỏ bé kéo loạn áo sơ mi trắng trên đỉnh đầu xuống, cặp mắt trong veo hung hăng trừng mắt người đàn ông: “Mạc Tuân, anh làm cái gì đó?”

 

Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô xù lông, cặp mắt ướt sũng như nước trong veo chuyển động, vẫn mê hoặc lòng người như thế.

 

Giống như móng vuốt của mèo con cào lên trái tim anh.

 

Mạc Tuân chậm rãi nhếch môi mỏng: “Lần sau lại huênh hoang trêu chọc đàn ông nữa đi, không phạt nhẹ như vậy đâu.”

 

Tên thần kinh này!

 

Lê Hương cảm thấy có cần phải lý luận với anh một phen: “Mạc Tuân, Triệu tổng kia buổi chiều anh cũng đã gặp, tôi căn bản cũng chưa từng nói chuyện với ông ta, làm sao câu dẫn được chứ?”

 

Mạc Tuân đương nhiên biết cô không câu dẫn Triệu tổng, nhưng cái kia Triệu tổng thấy cô liền hồn bay phát lên mây.

 

Lúc cô chụp hình, Triệu tổng dán chặt mắt vào người cô cũng chẳng dời đi đâu được.

 

Mạc Tuân cảm thấy cô đang khoe khoang mị lực của mình lớn với anh, ba năm sau cô đã không cần ngoắc tay, những người đàn ông kia đều thuần phục dưới váy cô.

 

Lúc này ngón cái cùng ngón trỏ của Mạc Tuân đặt trên thất lưng, đôi mắt sâu thẳm liếc người phụ nữ, môi mỏng phun ra hai chữ: “Đi ra ngoài!”

 

Cái gì?

 

Đây chính là phòng của cô!

 

Anh sao lại nghiễm nhiên lấy giọng chủ ra lệnh cô thế kia?

 

“Mạc Tuân!”

 

“Không đi ra?” Mạc Tuân nhướng mày kiếm, đuôi mắt nhộn nhạo ra vài phần phong tình của đàn ông trưởng thành: “Biết cô muốn ngắm tôi rồi, hiện tại cho cô ngắm no.

 

mắt luôn nhé!”

 

Nói rồi anh” xoát” một tiếng rút dây lưng bên hông ra.

 

“A”, Lê Hương khế hô một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Cửa phòng tắm sau lưng đã đóng lại, bên trong rất nhanh đã truyền đến tiếng cười thật thấp của Mạc Tuân, anh đang chê cười cô!

 

Lê Hương vươn tay nhỏ che mặt mình, cả mặt nóng hồi, lúc đầu muốn đuổi anh ra ngoài, nhưng làm sao cũng không có ngờ tới mình đưa tới cửa thành diễn trò trước mặt anh.

 

Quá ghê tởm!

 

Mạc Tuân tắm nước lạnh đi ra, khoác trên người áo choàng tắm của khách sạn, mái tóc ngắn ướt nhẹp lõa xõa trên trán, một thân dính hơi nước có vẻ phá lệ trẻ tuổi anh tuần.