Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1333



Chương 1335:





Vậy mà là cô!





Cô… đang khóc.






Lê Hương không nghĩ tới chính mình sẽ bị phát hiện nhanh như vậy, cô còn chưa kịp lau lệ trên mặt đã bị anh lôi đi ra, hiện tại va vào ngực của anh, cô nâng đôi mắt ươn ướt nhìn anh.





Mạc Tuân cũng nhìn cô, chỉ thấy hàng mi nhỏ dài như cánh ve hồ điệp hốt hoảng rung động, trong mắt cô đều là nước mắt, lóng lánh sóng nước, không gì sánh được sáng chói động lòng người.





Tim Mạc Tuân hung hăng siết lại, anh trầm giọng hỏi: *Sao cô lại ở chỗ này, cô… làm sao vậy?”







Khi một người đang uất ức không thể được ân cần thăm hỏi, bởi vì uất ức sẽ bị phóng đại, nước mắt trong suốt của .





Lê Hương liền rơi xuống như thác đổ.





Cô càng khóc càng lợi hại, Mạc Tuân cũng cảm giác tim của mình bị bàn tay to tàn nhẫn siết chặt, vô cùng đau lòng, anh nhìn bên ngoài một chút: “Có phải có người bắt nạt cô không, có phải là chủ tử cô lại làm khó dễ cô?”





Lida đứng ở một bên, cô ta nhận ra Lê Hương, đây không phải là tiểu nha hoàn kia sao?





Hiện tại Lê Hương và Mạc Tuân đứng chung một chỗ, hai người một cao một thấp, Mạc Tuân rũ mí mắt anh tuấn thấp giọng nói chuyện với cô, trong tiếng nói tựa hồ cũng lộ ra vài phần thận trọng mềm mại cùng dỗ dành cưng chiều.





Lê Hương chỉ để ý khóc, ở trước mặt người đàn ông không ngừng rơi nước mắt, Lida đột nhiên có một ảo giác, thật giống như trước mắt hai người kia chính là cả thế giới bọn họ, bắt luận kẻ nào đều không chen lọt.





Lida kinh hãi, cô ta thấy qua một Mạc Tuân bạc tình, nhưng chưa thấy qua một Mạc Tuân hạ thấp mình dỗ dành một cô gái.





Thì ra anh cũng sẽ dịu dàng, chỉ là anh chỉ dịu dàng với người kia.





Thấy cô còn không dừng khóc, Mạc Tuân giơ bàn tay to lên, dùng lòng bàn tay to giúp cô lau nước mắt trên gò má: “Đừng khóc, nếu không, chúng ta đừng làm nha hoàn nữa…





“” Lê Hương đột nhiên nở nụ cười, bị dáng vẻ vụng .





về của anh chọc cười vang, anh tưởng cô bị Thượng Quan Mật Nhi bắt nạ đến khóc. Lê Hương nhìn khuôn mặt quá mức anh tuần kia, đột nhiên nhào tới, hai tay nhỏ bé ôm chặt lầy vòng hông của anh.





Cô đã biết.





Cô biết tất cả rồi.





Cô cuối cùng đã biết.





Trong lòng hương mềm như ngọc, thân hình cao lớn Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, anh chậm rãi giơ tay lên, muốn ôm cơ thể mềm mại của cô, thế nhưng ngón tay cuộn lại, bàn tay của anh lại để xuống, rũ ở bên cạnh thân.





Mạc Tuân mím môi mỏng: “Buông tay, lát nữa sẽ có người thấy đó.”





Không muốn!





Lê Hương chẳng những không buông tay, còn muốn anh ôm chặt hơn, cô chôn mặt sâu trong ngực của anh, còn như mèo con nũng nịu cà cà.





Cả người Mạc Tuân đều mềm nhữn, anh chậm rãi khép mắt, Mạc Tuân, thừa nhận đi! Mày đã thích tiểu nha hoàn này rồi.





Hết thảy của cô đều là quen thuộc như vậy, dường như hoàn toàn khăng khít với linh hồn anh, làm cho anh không cách nào chống cự.