Chương 1409:
Mạc Tuân thực sự hận không thể xé lòng cô ra, xem thật kỹ, nhìn thử đến tột cùng người cô yêu là ai.
“Lê Hương, anh nên làm thế nào em mới tốt? Đánh, luyến tiếc, mắng, cũng luyến tiếc, vứt bỏ, càng luyến tiếc, em vĩnh viễn là như vậy, ÿ vào tình yêu của anh mà bắt nạt anh.”
Trong lúc ngủ mơ Lê Hương dường như nghe được giọng nói anh, âm thanh của anh làm cô an lòng, cô khẽ động, giống như một mèo con dời đến bên người anh.
“Mạc tiên sinh… Bì Bì… Bì Bì là… con trai của anh…” Lê Hương nỉ non nói mớ.
Cái gì?
Mạc Tuân hóa đá, con ngươi thâm thúy của anh đột nhiên co rút lại, toàn bộ bên tai đều nổ tung.
Bì Bì… Bì Bì là con trai của anh!
Bên tai Mạc Tuân không ngừng quanh quản những lời này, ngay từ đầu là một giọng nói, sau đó là vô số âm thanh vang lên, rồi sau đó là cả thế giới đều nói cho anh biết Bì Bì là con trai của anh!
“Lê Hương, em đang nói cái gì đó, em vừa nói cái gì hả, bây giờ em lặp lại lời lần nữa cho anh!” Mạc Tuân nhanh chóng nắm bờ vai oánh nhuận của cô, dùng sức lay cô.
Lê Hương đang ngủ, bị Mạc Tuân lay như vậy, cô bất mãn trề đôi môi đỏ mọng: “Ưm, đi ra, đừng quấy rày em ngủ!”
“Lê Hương, lúc này em còn có tâm tình ngủ, mau lên một chút, mau nói rõ cho anh, cái gì mà Bì Bì là con trai của anh?” Mạc Tuân cảm giác mình muốn điên ri, anh chưa từng nghĩ tới, anh cho tới bây giờ không dám nghĩ tới.
“Bì Bì…” Lê Hương còn nói mớ: “Bì Bì, con phải chăm sóc… Tinh Tỉnh nữa, con làm anh phải biết chăm em gái đồ Tỉnh Tỉnh?
Mạc Tuân đột nhiên nhớ tới ngày đó ở sân bay gặp được cô bé kia, cô gái nhỏ như sứ ngọc, đơn giản là phiên bản thu nhỏ của Lê Hương, lúc đó đã làm trái tim anh mềm nhũn.
Anh biết Tinh Tinh là em gái của Bì Bì, hai đứa là Long Phượng thai.
Tinh Tinh Bì Bì và con của anh Mạc Thần Dịch ngang tuổi nhau, đều ba tuổi, lẽ nào…
Mạc Tuân nhanh chóng nghĩ tới một loại khả năng, trong tròng mắt hẹp dài nháy mắt gió nổi mây phun, anh phát hiện mình rất có thể vẫn luôn sống trong một âm mưul Đêm nay anh phát hiện một bí mật lớn động trời động đất!
Tiểu Mạc Thần Dịch được đón về trong biệt thự: “Tiểu thiếu gia, tiên sinh bây giờ đang ở trong thư phòng chờ cậu.”
“Đã biết.” Tiểu Mạc Thần Dịch lên lầu, đẩy ra cửa thư phòng.
Hiện tại đã khuya, phía ngoài nhà nhà châm đèn lâm vào.
ngủ say, cả thế giới đều yên tĩnh lại, nhưng trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Mạc Tuân vẫn chưa ngủ, anh ngồi trên ghế làm việc, giữa hai ngón tay thon dài châm một điều thuốc, đang phả ra làn khói trắng.
Trong cái gạt tàn thuốc đã đầy ắp một đồng mầu thuốc, rất hiển nhiên Mạc Tuân vẫn luôn ở đây hút thuốc, đã hút rất lâu, trong thư phòng sặc mùi thuốc lá.
Tiểu Mạc Thần Dịch đi lên trước, bình tĩnh mở một cánh cửa sổ ra, để không khí bên ngoài thổi vào, cậu nhìn Mạc Tuân: “Bó, bố làm sao vậy?”
Tiểu Mạc Thần Dịch là được khẩn cấp đón trở về, bởi vì nhận được lệnh của Mạc Tuân.
Hai bố con Tiểu Mạc Thần Dịch và Mạc Tuân sống nương tựa lẫn nhau đã ba năm, đây là lần đầu tiên cậu thấy bố như vậy, bây giờ bố thâm trầm mà cô độc, làm người ta kinh ngạc.
Sau làn khói lượn lờ, mi tâm Mạc Tuân chau lại thật chặt, anh gõ gõ điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó mở miệng nói: “Hiện tại bố cần con tìm được Bì Bì, lấy tốc độ nhanh nhát của con để bồ tìm thấy thằng bé.”