Chương 1439:
Lê Hương định lui về phía sau, nhưng tắm lưng mềm mại đã dựa vào tường, không thể lui được nữa.
Hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh trên người anh công thành đoạt đất kéo đến.
Advertisement
Lê Hương có hơi váng đầu, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy tường, cô biết anh rất thích mái tóc dài của cô, khi đó ở Lan Lâu Cổ Quốc khi vào thời điểm tóc rụng rất nhiều, cô cuối cùng cũng không thể bảo vệ mái tóc dài anh thích nhật.
Khi đó trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở.
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt, cô bắt đầu giãy giụa: “Mạc Tuân, anh buông em ra đã, em tắm rồi nên anh tắm đi!”
Advertisement
“Tắm? “Mạc Tuân cụp mắt nhìn cô, mang theo ý cười nhàn nhạt nghiền ngẫm mà tà mị: “Vì sao anh phải tắm, Lê Hương, đêm nay em hẹn anh tới làm gì?”
Lê Hương: “…”
Tuy cô không nói rõ, nhưng cô cũng không tin anh nghe không hiểu ý trong lời cô, kiểu người như anh mà không hiểu 4? Đầy đầu anh đều là mấy cái suy nghĩ không lành mạnh mài!
Hiện tại anh đoán ra rồi còn giả bộ hồ đồ, rõ ràng muốn trêu cô, khuôn mặt tuyệt sắc của Lê Hương ửng hồng.
Cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, cô nhón chân lên, hôn thật nhanh lên đôi môi mỏng của anh.
Khi sắp lui xuống, gáy của cô bị giữ lại, Mạc Tuân đổi khách thành chủ, dùng sức áp lên môi cô.
Thân thể mềm mại của Lê Hương nhanh chóng cứng đờ.
Mạc Tuân dĩ nhiên là đã nhận ra thân thể cô biến hóa, nếu trước hôm nay, anh vẫn nghĩ cô không thích anh nên mới chống cự chuyện gần gũi thân mật với anh, nên cô chỉ có thể dựa vào uống thuốc, dựa vào uống say.
Hiện tại anh đã biết, lúc cô sinh ba đứa con là cửu tử nhất sinh, có bóng ma trong lòng, hơn nữa cô vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa khôi phục.
Mạc Tuân rất hối hận máy lần trước đã mạnh bạo với cô, anh còn muốn làm rách cô.
“Lê Hương…” anh thấp giọng gọi tên cô: “Đừng sợ, tất cả giao cho anh, anh yêu em.”
Anh nói, đừng sợ, tất cả giao cho anh.
Anh còn nói, anh yêu em.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương hốt hoàng rung động, lập tức không rõ ý anh, lẽ nào anh đã biết được gì?
Mạc Tuân hôn cô, dịu dàng không mất mạnh mẽ, trằn trọc trên đôi môi mềm mại, sau đó công thành đoạt đắt, dẫn dắt môi lưỡi cùng nhảy múa với anh.
Nụ hôn của anh ôn tồn mà thương yêu, Lê Hương không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn anh, anh khép mắt trầm mê trong nụ hôn này, từng chút từng chút đều là si mê cùng yêu thương trao cho cô.
Đàn ông là động vật thị giác, phụ nữ là động vật cảm tính, chỉ mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt và một nụ hôn ôn tồn có lực của anh cũng đủ để thân thể cứng ngắc của cô nhanh chóng mềm nhũữn ngã trong ngực anh.
Mạc Tuân nhếch đôi môi mỏng, anh ôm chặt cơ thể mềm như không xương ấy vào lòng, muốn khắc vào trong máu thịt mình: “Lê Hương, chúng ta cùng tắm.”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ đến nhỏ máu: “Không muốn, anh đi tắm một mình đi, em ở trong phòng chờ anh.”
“Ha ha…” Mạc Tuân cúi đầu nở nụ cười một tiếng, ánh mắt anh bí hiểm nhìn chằm chằm cô, như cười như không: “Anh nói, tắm cùng anh.”