Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1470



Chương 1471:





Lâm Thủy Dao chớp mắt, nhẹ nhàng dùng cánh tay ái muội đẩy Liễu Anh Lạc một cái.





Liễu Anh Lạc nhanh chóng lắc đầu: “Không có, đêm hôm đó tớ ngủ phòng cho khách, anh ấy ngủ phòng ngủ chính, buổi sáng lúc tỉnh lại anh ấy đã đi rồi. Dao Dao, cậu đừng nghĩ bậy bại”



Advertisement






“Vậy thì thật kỳ quái, con sói đói Mạc Từ Tước đột nhiên đổi ăn chay thế nhỉ.” Lâm Thủy Dao kỳ quái lầm bẩm.





Liễu Anh Lạc không có lại nói tiếp, bà chỉ giơ tay lên dịch lọn tóc bên quai hàm đến sau tai.





Lâm Thủy Dao thấy Liễu Anh Lạc lộ ra vành tai từ từ dính vào vài phần đỏ ửng, tuyệt đối không tự nhiên.





Lâm Thủy Dao càng nghỉ hoặc trong lòng, bà đã khẳng định, Liễu Anh Lạc nhất định có chuyện gì gạt bà.



Advertisement






Lúc Mạc Tuân ra khỏi Cửu Lăng vương phủ, Lê Hương đã không thấy đâu.





“Chủ tử, vừa rồi Lê tiểu thư đi trước, cô ấy dường như chuyện gì khó giải quyết, không chờ anh.” Sùng Văn tiến lên cung kính nói.





Anh sốt ruột lo đi nhanh ra, cô lại bỏ đi trước, vật nhỏ không có lương tâm!





Mạc Tuân: “Chúng ta cũng đi thôi.”





“Vâng, chủ tử.” Sùng Văn cung kính kéo ra cửa sau xe, Mạc Tuân lên xe.





Rolls-Royce limo phóng như bay trên đường, rất nhanh, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.





“Chủ tử, trời mưa.” Sùng Văn nói.





Mạc Tuân ngẳắng đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, thực sự trời mưa, hơn nữa còn là mưa như: thác lũ.





Lúc này trong mưa to đột nhiên vọt tới một người, chợt đâm vào thân xe.





Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, Sùng Văn nhanh chóng đạp phanh lại: “Chủ tử, hình như chúng ta đụng vào một người.”





Mạc Tuân mím đôi môi mỏng: “Xuống xe nhìn.”





Sùng Văn nhanh chóng xuống xe, chỉ thấy thân ảnh nhỏ yếu ngã xuống trước xe, là một cô gái, cái trán cô gái đã bị đâm chảy máu, ngã trên mặt đất hôn mê bát tỉnh.





“Cô gì ơi… Cô ơi…” Sùng Văn kêu vài tiếng, nhưng cô gái trên đất không phản ứng chút nào.





Mạc Tuân cũng xuống xe, anh nhìn cô gái hôn mê bắt tỉnh trên mặt đất thấp giọng nói: “Mau đưa cô gái đến bệnh viện.”





“Vâng.” Sùng Văn ôm ngang cô gái đó lên.





Lúc này khối ngọc bội trên cổ cô gái rớt ra, Mạc Tuân nhìn thoáng qua, con ngươi thâm thúy đột nhiên co rụt.





Khối ngọc bội này quá quen thuộc, phía trên còn khác lại một chữ Lục.





Mạc Tuân nhanh chóng nhận ra, đây là đồ của anh.





Nếu như không nhớ lầm, anh đã từng đưa khối ngọc bội này đưa cho Lê Nghiên Nghiên.





Hơn mười năm trước anh làn đầu đi đến Hải Thành, thiếu chút nữa bị chết trong băng thiên tuyết địa kia, có một cô gái cứu anh, trong trời ban đêm đây tuyết, cô bé kia ôm anh, dùng nhiệt độ của chính mình sưởi ấm anh, không ngừng cho anh ấm áp và sức mạnh sống tiếp, cô bé kia cũng trở thành nơi mềm mại nhất trong lòng anh.





Chỉ nhưng, sau đó Lê Nghiên Nghiên cằm khối ngọc bội kia tìm được anh.