Chương 1515:
Bác sĩ kiểm tra thân thể cho bà, Mạc Từ Tước đứng ở bên cạnh, rất nhanh bác sĩ thấp giọng nói: “Mạc tiên sinh, bé con trong bụng phu nhân rất khỏe mạnh, siêu âm thì thấy là một đứa bé trầm tĩnh, tương lai tính cách chắc là giống như phu nhân, là tài tử hoặc là tài nữ, nhưng…”
vietwriter.vn
Bác sĩ thận trọng nhìn một chút sắc mặt Mạc Từ Tước rồi tiếp tục nói: “Thân thể phu nhân rất yếu, gần đây… gần đây có phải hai người… lại viên phòng không? Phu nhân đã chín tháng rồi, việc vợ chồng hết sức miễn cưỡng, Mạc tiên sinh vẫn là… quan tâm đến cơ thể phu nhân nhiều hơn, tiết chế hơn một ít mới tốt.”
Bác sĩ lui xuống.
Lúc đó bà ta đứng ở ngoài cửa nghe thế ghen ghét siết chặt tay, trong lời nói của bác sĩ bà ta nghe được, Mạc Từ Tước không ít lần quan hệ với Liễu Anh Lạc, hơn nữa không hè tiết ché.
Nhưng bà ta chỉ cùng Mạc Từ Tước một lần, từ khi Mạc Từ: Tước dọn về phòng Kiều, còn chưa từng gặp bà †a.
vietwriter.vn
Bác sĩ đi, phòng ngủ chính trở nên rất an tĩnh, Mạc Từ Tước ngồi trên ghế salon bắt đầu phê duyệt văn kiện, Liễu Anh Lạc lấy ra bản thảo thiết kế của mình, hai người cũng không nói chuyện.
Khi đó Mạc Từ Tước đã không ở trong thư phòng làm việc, ông dời địa điểm làm việc đến trong phòng, trông Liễu Anh Lạc, cũng không biết có phải là do lần kia Liễu Anh Lạc mang theo dao trong người làm ông còn sợ hãi hay không, nói chung ông vẫn luôn ở cùng bà.
Rất nhanh người làm nữ đi đến, đưa tới mấy viên kẹo tinh xảo: “Phu nhân, sau khi người mang thai vẫn thích ăn chua, hôm nay ta tôi dùng chanh và ô mai làm mấy loại kẹo, phu nhân nếm một cái đi!”
Trong phòng Kiều khắp nơi trên đất đều là đồ trang sức, Liễu Anh Lạc có thai khẩu vị đặc biệt không tốt, Mạc Từ Tước tìm tới đầu bếp nữ tốt nhất, mỗi ngày đều đổi chiêu dụ dỗ bà ăn.
Liễu Anh Lạc tự tay chọn một que kẹo, liềm vài cái.
Kỳ thực bà ta vẫn cho là Liễu Anh Lạc mang thai con trai chẳng những là từ hình dạng cái bụng để phán đoán, mà bởi vì Liễu Anh Lạc rất thèm chua.
Người làm nữ lui xuống, Mạc Từ Tước không biết từ lúc nào nâng mắt lên, ánh mắt của ông rơi trên người Liễu Anh Lạc.
Rất nhanh ông để văn kiện xuống, đứng lên, đi tới trước mặt Liễu Anh Lạc.
Ông từ trên cao nhìn bà: “Kẹo que ăn ngon không?”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, nhìn ông.
Mạc Từ Tước vươn tay, dùng hai ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của bà, sau đó ung dung nhếch đôi môi mỏng: “Có muốn ăn kẹo que khác không?”
Liễu Anh Lạc ngay từ đầu không hiểu, mấy giây sau con ngươi co rụt lại, nhanh chóng nghiêng mặt tránh.
Thế nhưng Mạc Từ Tước nắm khuôn mặt nhỏ của bà, xoay bà lại: “Lại không nghe lời? Mấy ngày nay em lúc nào cũng thân thể khó chịu, tôi đã chịu đựng không động vào em, em đừng ở chỗ này giẫãm lên mặt mũi của tôi.”
Liễu Anh Lạc muốn đầy ông ra.
Mạc Từ Tước trầm lặng nói một câu: “Đứa bé trong bụng không muốn nữa đúng không?”
Liễu Anh Lạc cứng đờ, bị ông thành công uy hiếp, từ chống lại trở nên thuận theo…
Liễu Anh Lạc vẫn cho là mình nhẫn nhục chịu đựng sẽ đổi con bình an sinh ra, thế nhưng bà đánh giá thấp trình độ nguy hiểm của người đàn ông Mạc Từ Tước này, ông từ đầu tới đuôi, không có một giây đồng hồ nghĩ tới lưu lại đứa bé này, đứa bé này phải chết.