Chương 1520:
Liễu Anh Lạc nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, Mạc Từ Tước vào phòng bà, cởi quần áo của bà, sau đó…
vietwriter.vn
Giấc mơ kia quá chân thực, lần đầu tiên mơ giấc mơ đó bà còn có chút không xác định, lần thứ hai lại mơ, bà liền chắc chắn có kỳ hoặc.
Dù sao, nhân phẩm của Mạc Từ Tước ở nơi nào, ông còn rât lưu manh, đôi với bà chuyện gì cũng làm được.
Bà nhớ kỹ tối hôm qua bà uống một ly trà, có phải Mạc Từ Tước sai người bỏ thuốc trong ly trà đó, sau đó làm vậy với bà không….
Liễu Anh Lạc hết sức tức giận, bà phải tìm ông hỏi rõ, néu như ông thực sự làm vậy với bà, thì quá là… mặt người dạ thú!
vietwriter.vn
Liễu Anh Lạc sau khi rửa mặt nhanh chóng ra cửa, bà không thấy Mạc Từ Tước, nên mở miệng hỏi một người làm nữ: “Tiên sinh nhà cô đâu?”
“Hồi phu nhân, tiên sinh ở phòng ngủ.”
Liễu Anh Lạc đi đến phòng ngủ của ông, bà nổi giận đùng đùng tiến lên, bà còn đang suy nghĩ, lát nữa tiền vào bà sẽ hung hăng cho ông một bạt tai, nếu như ông còn tưởng là bà vẫn dễ bị bắt nạt như nhiều năm lúc trước, vậy ông hoàn toàn sai rồi.
Mới vừa đi tới bên cửa phòng ngủ, bước chân của Liễu Anh Lạc liền ngừng lại, bởi vì trong phòng ngủ ngoại trừ Mạc Từ Tước, còn có người khác, hơn nữa còn là bác sĩ.
Bác sĩ mặc blouse trắng cung kính nói: “Mạc tiên sinh, tôi mới vừa kiểm tra thân thể cho ngài, chỗ kia của ngài vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhát kéo trí mạng nhiều năm trước kia một thực sự thương tổn đến ngài, hiện tại chúng tôi lại nghiên cứu ra một loại thuốc mới, ngài ăn thử, xem hiệu quả như thế nào.”
Ngoài cửa Liễu Anh Lạc: “…”
Bà vốn đang nồi giận đùng đùng, hiện tại cả người bị hãm lại, bà dường như đã quên một vấn đề rất trọng yếu, đó chính là – Mạc Từ Tước “không được”!
Hiện tại bác sĩ tới rồi, rất rõ ràng nhiều năm như vậy ông một mực trị liệu, nhưng dường như không có hiệu quả gì.
Ông không được, đó cũng không cách nào xâm phạm bà, Liễu Anh Lạc nhất thời quẫn bách.
Vậy giấc mộng xuân kia của bà là cái gì?
Ông không làm, những giấc mộng xuân kia đều là bà tưởng tượng ra, bà vậy mà mơ làm tình với Mạc Từ Tước, đã thế còn xông đến muốn tìm ông tính sổ.
Mặt của Liễu Anh Lạc thoắt cái cháy bừng, tính tình của bà vốn trong trẻo hay ngượng ngùng, hiện tại chỉ cảm thầy xấu hổ vô cùng, muốn tìm một cái hố để chui vào.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, thân thể trầm ổn cao ngất của Mạc Từ Tước xuất hiện trong tầm mắt: “Em đứng ở chỗ này làm cái gì, tìm tôi?”
Mạc Từ Tước tới.
Liễu Anh Lạc ngắng đầu, lập tức liền đụng phải đôi mắt thâm trầm kia, hiện tại ông ung dung nhìn bà, rất giống là một người tốt vô tội.
“Tôi…” Liễu Anh Lạc chuẩn bị thiên ngôn vạn ngữ, hiện tại một chữ cũng không nói ra được, bà cũng không biệt mình nên nói cái gì.
Mạc Từ Tước nhìn bà, đột nhiên câu môi: “Sao mặt em đỏ thế?”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng giơ tay lên che kín mặt mình, mặt của bà vừa đỏ vừa nóng: “Không liên quan đến anh, tôi đi trước.”
Bà xoay người rời đi.