Chương 1526:
Ông nghĩ lúc đó gương mặt ông nhát định rất hung dữ, hai mắt đỏ thắm nhìn bà chằm chằm, thế nhưng bà không chút nào sợ, bà từ trên giường chậm rãi đi xuống.
Quần áo trên người bà đã cởi gần hết, chỉ còn lại chiếc váy dây, đôi chân tuyết trắng giẫm trên thảm lông mềm mại, mỗi một bước đi đều nhộn nhạo vẻ phong tình quyến rũ câu nhân.
vietwriter.vn
Cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa Liễu Anh Lạc được ông nuông chiều ở phòng Kiều, chẳng biết lúc nào đã được ông thương yêu thành phong tình vạn chủng như: vậy.
Bà nhìn ông, trong tròng mắt hạnh xinh đẹp nhộn nhạo lên ý cười toái sáng: “Mạc Từ Tước, sao anh về rồi, không phải anh nói ngày mai anh mới trở về sao, thật xin lỗi để cho anh thấy một màn như vậy, có phải anh rất khiếp sợ rất bất ngờ không?”
“Tôi và Tô Thành là thanh mai trúc mã, là anh bức hôn hào đoạt, còn muốn nhốt tôi ở nơi này, tôi nói thật cho anh biết, tôi chưa từng có một ngày quên được Tô Thành, tôi vẫn muốn thoát khỏi anh!”
vietwriter.vn
“Nhưng anh là ai chứ, anh là Mạc Từ Tước, mặc kệ tôi chạy trốn tới nơi nào, anh đều sẽ bắt tôi trở lại, tôi đánh không lại anh, không sao, tôi đã tỉ mỉ vì anh chuẩn bị một món quà lớn, đó chính là – bị cắm sừng!”
“Mạc Từ Tước, có phải anh cũng hiểu được tôi sinh con xong trỏ nên rất khác thường, anh chẳng lẽ ngây thơ cho rằng tôi thích anh đấy chứ! Đừng tự mình đa tình, tôi chưa từng yêu anh, đi cùng với anh mỗi phút mỗi giây cũng làm cho tôi cảm thấy càng ghê tởm, tôi chỉ là lừa dối ngươi, để cho anh thả lỏng cảnh giác, tạo cho anh một biểu hiện giả dối, sau đó đưa anh từ thiên đường đầy vào địa ngục, Mạc Từ Tước, tư vị bây giờ của anh nhất định rất không dễ chịu nhỉ!!”
*Mạc Từ Tước, tôi hận anh, thật sự rất hận rất hận anh, là anh hủy hoại đời tôi, cho nên tôi muốn trả thù anh!”
Lời của bà, mỗi một chữ bà nói đều tràn ngập trong màng tai ông, hai mắt ông đỏ ngầu nhìn bà chằm chằm, bàn tay nắm chặt kêu lên răng rắc, tất cả lý trí bị thiêu hủy, ông trong nháy mắt nhập ma.
Ông nhắc chân dài tiến lên, dùng sức giữ lại cổ tay mảnh khảnh của bà, kéo bà đi.
Bà không chịu đi, bà không muốn rời đi với ông.
Ông ngoái đầu nhìn lại nhàn nhạt liếc bà, vô tình châm biếm: “Tôi sai rồi, để Tô Thành sống lâu thêm hai năm qua là lỗi làm lớn nhất của tôi, hắn sớm nên chết, không phải sao?”
Nghe uy hiếp như thế, Liễu Anh Lạc chắn động, quả nhiên lần nữa theo ông đi.
Ông đưa bà phòng Kiều, đi tới một căn phòng kề biển, ông đặt bà vào phòng tắm, lạnh như băng phun ra mấy chữ: “Cởi quần áo, rửa sạch cơ thể bẩn của cô cho tôi!”
Ông đóng cửa lại, để cho bà tự mình rửa.
Ông đứng ở trong phòng trên ban công, giữa hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ông hút thuốc, tủ tì liền hai ba điều.
Mẫu thuốc lá thứ ba đầu dập tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, ông ngoái đầu nhìn lại, cặp mắt phượng đỏ ngầu nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, thời gian phảng phát qua một thế kỷ rất dài, bà vẫn chưa đi ra.
Nhắc chân dài đi tới, bàn tay đặt trên chốt cửa, ông trực tiếp muốn mở cửa.
Thế nhưng, không mở được, bà khóa trái cửa lại rồi.
Bà khóa trái cửa.
Tim ông trùng xuống, đột nhiên có dự cảm không lành, ông giơ đôi chân dài lên đạp cửa.
Cửa mở, ông đi vào, ông giãm vào vũng nước đầy đất, bồn tắm nước ngập tràn ra, dưới nước nằm một thân ảnh yêu điệu.
Mái tóc đen xinh đẹp tỏa tán lạc dưới nước, vạt áo trắng đung đưa, tôn lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần ấy, bà từ từ nhắm hai mắt, khóe môi đỏ bừng ôm lấy nụ cười, nụ cười ấy mềm mại mà an yên.
Bà tự sát.
Bà muốn chìm chết mình.