Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1546



Chương 1547:





“Tiên sinh, tôi vừa rồi điều tra, nhưng không tra gì được, số Liễu Chiêu Đệ gửi tin dường như không tồn tại, cái này quá kỳ lạ.”



vietwriter.vn






Mạc Từ Tước mím đôi môi mỏng, ánh mắt ông rơi vào Tiểu Mạc Thần Dịch trên người, lúc này Tiểu Mạc Thần Dịch đã phá được tường lửa của chiếc điện thoại kia, máy đánh chữ nhanh chóng xuất ra một tờ tư liệu, Tiểu Mạc Thần Dịch đưa tờ tư liệu kia đưa cho Mạc Từ Tước: “Ông nội, ông xem một cái, đây là thời gian máy năm nay Liễu Chiêu Đệ và người thần bí liên lạc.”





Tống Minh nhìn thoáng qua, thầm kinh hãi nói: “Tiên sinh, Liễu Chiêu Đệ hơn ba mươi năm trước đã liên lạc với người thần bí kia! Trời ạ, nếu như tôi không nhớ làm, những mốc thời gian liên hệ đều là… đều là… thời gian trước và sau khi Mạc gia xảy ra chuyện, đây cũng quá trùng hợp!”





Mấy năm nay Mạc gia ra không ít chuyện, Tống Minh là một bí thư riêng cũng nhớ được rõ ràng, trước và sau khi xảy ra chuyện Liễu Chiêu Đệ lại có cùng dãy số thần bí bảo trì liên lạc, cái này quá khiến người ta hoài nghỉ.



vietwriter.vn






Mạc Từ Tước nhanh chóng nhìn lướt qua tư liệu, mi tâm của ông đã trầm xuống, Tống Minh có thể nhìn ra vấn đề, ông liếc mắt liền đã nhận ra.





Mạc Từ Tước ném tư liệu trên bàn làm việc: “Mạc Thần Dịch, có thể định vị đến số này không? Rốt cuộc kẻ nào tay dài như vậy, dám đưa tới Mạc gia, ông phải thật nhìn thử một cái!”





Tiểu Mạc Thần Dịch lắc đầu: “Dãy số này trải qua xử lý đặc biệt, nều như con mạnh mế định vị nói, rất có thể đánh rắn động cỏ.”





Nói rồi Tiểu Mạc Thần Dịch quay đầu nhìn Mạc Từ Tước: “Những người này hẳn đều biết am hiểu thuật truy tung của con, cho nên bọn họ sớm có phòng bị, hiện tại bà bác là con mồi lớn nhất, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này câu bọn họ ra, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ.”





Mạc Từ Tước nhìn thằng cháu đáng tự hào nhất của mình, chậm rãi nhéch đôi môi mỏng: “Những thứ này đều là mẹ con trước khi đi dạy con?”





“Không phải, mẹ con chỉ nói với con, nếu như mẹ đi máy ngày nay bà bác Nhân Nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy không cần hoảng sợ, chuyện ngoài ý muốn đó ngược lại chính là bước ngoặt có thể lật ngược ván cờ, chúng ta có thể thừa dịp lần này bắt những người phía sau tắm màn kia, tìm hiểu nguồn góc, nhổ cỏ tận gốc.”





Mạc Từ Tước tán dương gật đầu, hơn bốn năm trước ông lần đầu tiên đi Hải Thành gặp Lê Hương, ông đã biết cô gái này quang mang vạn trượng, vô cùng chói mắt, cô tâm tư thông thầu, thông tuệ tựa băng tuyết, không có cửa ải khó khăn nào cô không giải mã được.





“Nhưng, mẹ con cũng không nói với con làm như thế nào bắt lấy bước ngoặt đó, mẹ con chỉ nói là, bà bác Nhân Nhân hiểu con nhất, cho nên để cho con bảo vệ thật tôi bà, mẹ con còn nói bà bác Nhân Nhân toàn quyền giao cho con, bảo con chờ mẹ trở lại.”





Mạc Từ Tước nhướng mày kiếm, Tiểu Mạc Thần Dịch chỉ số IQ cao tới đâu, dẫu sao vẫn là một đứa trẻ ba tuổi, Lê Hương thật đúng là dám giao nơi đây cho thằng nhóc này.





Nhưng trong tròng mắt Mạc Từ Tước lóe lên ý cười hài lòng, đây mới là cháu đích tôn của Mạc gia bọn họ, Lê Hương dạy con trai ở độ tuổi rất nhỏ đã bắt đầu lộ ra mũi nhọn sắc bén, tương lai không biết còn sẽ phiên vân phúc vũ như thế nào.





Như vậy ông an tâm, A Đình may mắn và hạnh phúc hơn ông, ương lai Lê Hương gả vào Mạc gia chủ trì việc gia sự, trở thành chủ mẫu đời mới, Mạc gia ở trong tay bọn họ sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh.





“Mạc Thần Dịch, vậy con bây giò định làm gì?” Mạc Từ: Tước cảm giác mình có thể lui khỏi vị trí phía sau màn, hiện tại đã là thiên hạ của bọn họ rồi.





Tiểu Mạc Thần Dịch suy nghĩ một chút: “Con vẫn câu nói kia, chúng ta không cần làm gì, hiện tại gắp gáp là bọn họ, nếu như không ngoài dự liệu, buổi tối trong bệnh viện sẽ có khách đến, đến lúc đó liền náo nhiệt.”





Tống Minh hai mắt đều sáng, ông tràn đầy sùng bái nhìn tiểu thiếu gia nhà mình.





Mạc Từ Tước ngồi ở trên ghé sa lon, cầm lên chén trà, ông ưu nhã nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay: “Hiện tại đã tám giờ, còn bốn tiếng nữa đến mười hai giờ, Mạc Thần Dịch, trước mắt mẹ con vẫn không chút tin tức, một khi đến mười hai giờ, mẹ con vẫn chưa trở lại, vậy Nhân Nhân cũng không cứu được.”