Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1570



Chương 1571:





Bồ Trầm mẹ Trầm phát hiện mình đã… yêu người đàn ông Mạc Tuân này rồi, ngốc bạch điềm trong truyền thuyết có phải là anh không, có phải không?






vietwriter.vn



Anh thực sự ngu đến đáng yêu, bọn họ rắt thích.





“Mạc tiên sinh, thực sự là rất cảm ơn cậu, bọn tôi sẽ bảo Tiểu Liên mau chóng ly hôn với tên Ngô Hạo kia, để cho bọn nó cắt đứt sạch sẽ, đến lúc đó Tiểu Liên sẽ chuyên tâm hầu hạ một mình cậu.” Mẹ Trằm nịnh hót cười nói.





Mạc Tuân câu môi, không rõ ý tứ hàm xúc nở nụ cười, anh không nói tiếp, mà rời khỏi biệt thự này.





Trong chiếc Rolls-Royce limo, Mạc Tuân ngồi ở phía sau phê duyệt văn kiện,Sùng Văn trước mặt mở miệng: “Chủ tử, anh thật sự muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Trầm Tiểu Liên sao?”



vietwriter.vn






Mạc Tuân rũ mí mắt anh tuấn chuyên chú nhìn văn kiện, cũng không ngắng đầu: “Tại sao lại không chứ?





Chuyện này giao cho cậu làm, tổ chức ở khách sạn xa hoa nhất đầy.”





*…. Chủ tử, với lòng tham không đáy của hai vợ chồng kia, cho dù anh mang ơn Trầm Tiểu Liên cứu mạng, cũng không cần phải thỏa mãn bọn họ như vậy.”





Mạc Tuân nhàn nhạt nhếch môi: “Đừng nóng vội, chỉ là cùng bọn họ chơi một chút mà thôi, phim hay chờ đến đoạn kết mà.”





Họa Phi bị giam trong căn phòng nhỏ, không biết bị nhốt bao lâu, cửa phòng “két” một tiếng mở ra.





Họa Phi ngắng đầu, Lê Hương đi đến.





Tình Nhi đưa đến một cái ghế, Lê Hương ngồi xuống, sau đó ưu nhã rót cho mình một ly trà, đôi mắt trong vắt ấy rơi vào trên gương mặt tiều tụy của Họa Phi, câu môi cười nói: “Họa Phi, nói đi, chủ tử của ngươi” là ai?”





*Ở đây mình xin được đổi xưng hô của Lê Hương với Họa Phi, vì dẫu sao chuyện cũng mang màu huyền huyễn, và xưng “bà” quá lịch sự, quá hiền, không hợp với nội dung truyện.





Họa Phi cũng biết Lê Hương sẽ đích thân thẳm vấn mình, bà ta đã chuẩn bị xong tâm lý, bà ta độc ác căm giận nhìn Lê Hương: “Lê Hương, mày đừng tự cho là thông minh, tao không có chủ tử, tao không nghe mệnh bất luận kẻ nào, tao hận mày, hận Mạc Tuân, hận các người chúng mày, việc này đều là tự tao làm.”





“Ah, phải không?” Trong lòng bàn tay Lê Hương nắm chén trà nhỏ, uống một ngụm trà: “Thế lực Giao Nhân Tộc các ngươi hơn ba mươi năm trước cũng đã tràn vào Đề Đô, các ngươi là kẻ sớm nhất tra ra thân thế của dì Anh Lạc, mặt khác các ngươi còn ẳn núp vào vương cung Hoa Tây, giả thần giả quỷ, đây tuyệt đối không phải chuyện mà một mình ngươi có thể làm được, nếu như ta không đoán sai, chủ tử của ngươi phải là Giao Nhân Tộc Công Chúa, cũng chính là hậu nhân tổ tiên Giao Nhân Tộc năm đó.”





Con ngươi Họa Phi co rụt lại, Lê Hương quá mức thông minh, cái gì cũng không chạy khỏi ánh mắt của cô.





“Hừ.” Họa Phi hừ lạnh một tiếng: “Những thứ này cũng chỉ là suy đoán của mày, tao cái gì cũng sẽ không nói cho mày biết!”





Lê Hương để chén trà xuống sau đó đứng dậy, cô chậm rãi đi tới bên người Họa Phi, ngồi xổm người xuống: “Ta biết ở chỗ ngươi hỏi không ra cái gì, ngươi tốt nhất cầu khẩn chủ tử của ngươi giấu cái đuôi cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để ta bắt được ải!”





Trong lòng Họa Phi căng thẳng, kỳ thực bà ta rất sợ, sợ Trầm Tiểu Liên bị lộ.





Lê Hương từ Lan Lâu Cổ Quốc đến, đầu tiên là hủy diệt nền móng Giao Nhân Tộc chôn ở vương cung Hoa Tây nhiều năm, hiện tại lại nhúng tay vào bí sự Mạc gia, một khi thân phận Trầm Tiểu Liên – Giao Nhân Tộc Công Chúa bị lộ, vậy tất cả đều xong.





“Họa Phi, lần này ta tới tìm ngươi thật ra là mượn một vật của ngươi…”





“Vật gì?”





Lê Hương nháy hàng mi nhỏ dài, đôi mắt trong vắt chậm rãi dời xuống, rơi vào Yêu Chuông màu đỏ treo bên hông Họa Phi.