CHương 1610:
Liễu Anh Lạc dời ánh mắt: “Chuyện của ông ta không liên quan gì tới dì.”
vietwriter.vn
Lê Hương nhìn sắc mặt Liễu Anh Lạc tái nhọt, rõ ràng trong lòng rât chú ý, ghen muôn chết, thê nhưng mặt ngoài giả bộ thò ơ, haizz.
*“Dì Anh Lạc, dì thực sự không tính ở cùng Bác Mạc ở cùng sao? Con đã nói với dì rồi, đàn ông chính là một đứa nhóc, cần lấy chút kẹo tới dụ dỗ, chỗ dì không có kẹo ăn, bác ấy tự nhiên sẽ bị ong bướm phía ngoài hấp dẫn, hơn nữa, độ tuổi này của Bác Mạc, người ta nói đàn ông tuổi tác càng lớn, càng thích các cô gái trẻ, hiện tại có một cô gái trẻ tiếp cận như vậy, thừa lúc vắng nhảy vào, Dì Anh Lạc dì nhất định phải chắp tay nhường người đàn ông của mình cho người khác, quá lỗ đó ạ.”
Liễu Anh Lạc chốc lát sợ sệt, bà nhìn Lý Ngọc ỏn ẻn kia, vẻ mặt đều viết đầy tình yêu và sùng bái với Mạc Từ Tước, đàn ông đều thích kiểu như cô ta!
Nhìn lại mình một chút, tính cách bà lạnh lùng, một mực cự tuyệt ông, không dám thổ lộ tình yêu, chưa từng dịu dàng với ông, hiện tại lòng ông rẽ hướng cũng rất bình thường.
vietwriter.vn
Liễu Anh Lạc nỗ lực điều chỉnh hô hấp, bà lần nữa tự nói với mình, đây không phải là kết quả bà muốn sao, cùng ông ly hôn, ông sẽ tìm một cô gái tốt.
Hiện tại hết thảy đều như nguyện của bà, bà rốt cuộc lại khó chịu.
Trong lòng như bị một cây châm đâm lấy, cơn đau cũng không rõ ràng, thế nhưng châm chích khó chịu, lan từng ngõ ngách, để bà không chỗ tránh né.
Liễu Anh Lạc giơ tay gõ trán Lê Hương, bà không có con gái, hiện tại trái phải có Lê Hương, cũng cảm tháy trong lòng rât chú ý, ghen muôn chết, thê nhưng mặt ngoài giả bộ thò ơ, haizz.
*“Dì Anh Lạc, dì thực sự không tính ở cùng Bác Mạc ở cùng sao? Con đã nói với dì rồi, đàn ông chính là một đứa nhóc, cần lấy chút kẹo tới dụ dỗ, chỗ dì không có kẹo ăn, bác ấy tự nhiên sẽ bị ong bướm phía ngoài háp dẫn, hơn nữa, độ tuổi này của Bác Mạc, người ta nói đàn ông tuổi tác càng lớn, càng thích các cô gái trẻ, hiện tại có một cô gái trẻ tiếp cận như vậy, thừa lúc vắng nhảy vào, Dì Anh Lạc dì nhất định phải chắp tay nhường người đàn ông của mình cho người khác, quá lỗ đó ạ.”
Liễu Anh Lạc chốc lát sợ sệt, bà nhìn Lý Ngọc ỏn ẻn kia, vẻ mặt đều viết đầy tình yêu và sùng bái với Mạc Từ Tước, đàn ông đều thích kiểu như cô ta!
Nhìn lại mình một chút, tính cách bà lạnh lùng, một mực cự tuyệt ông, không dám thổ lộ tình yêu, chưa từng dịu dàng với ông, hiện tại lòng ông rẽ hướng cũng rất bình thường.
Liễu Anh Lạc nỗ lực điều chỉnh hô hấp, bà lần nữa tự nói với mình, đây không phải là kết quả bà muốn sao, cùng ông ly hôn, ông sẽ tìm một cô gái tốt.
Hiện tại hết thảy đều như nguyện của bà, bà rốt cuộc lại khó chịu.
Trong lòng như bị một cây châm đâm lấy, cơn đau cũng không rõ ràng, thế nhưng châm chích khó chịu, lan từng ngõ ngách, để bà không chỗ tránh né.
Liễu Anh Lạc giơ tay gõ trán Lê Hương, bà không có con gái, hiện tại trái phải có Lê Hương, cũng cảm thầy điền vào tiếc nuối năm đó, bà thương yêu sẵng giọng: “Trách không được A Đình đối với con nói gì nghe nấy, xem ra Lê Hương rất có tài giữ chồng nha.”
Lê Hương mặt đỏ lên, ngượng ngùng – xin lỗi dì Anh Lạc, là con đã bán dì đi.
Chuyên cơ bay tới Hoa Tây, bốn người đều ra sân bay.
Lúc này điện thoại Liễu Anh Lạc vang lên, điện thoại tới.
“Lê Hương, con chờ dì một lát, dì nhận cú điện thoại.”
“Dạ”
Liễu Anh Lạc đi tới một bên, nghe điện thoại.
Điện thoại gọi từ bệnh viện: “Alo, chào cô, xin hỏi cô là người nhà của Tô Thành sao?”