Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 173



Chương 173:

 

Cố Dạ Cần mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở phía ngược sáng, dung nhan tuần mĩ như ngọc lờ mờ dưới ánh đen, nhìn không rõ cả người nhưng ánh mắt lạnh như băng rơi thẳng vào người phú nhị đại, đáy mắt u tối thâm sâu như mực, rét lạnh như vực sâu vạn trượng.

 

Tên phú nhị đại chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng rụt tay lại: “Cố… Cố thiếu, anh hiểu lầm rồi. Tôi… tôi không dám có ý nghĩ gì với Diệp mỹ nhân cả, vừa nãy chỉ là… chỉ là muốn nắm tay cô ấy mà thôi…”

 

Có Dạ Cần đi tới bên cạnh người Diệp Linh, hững hờ mở miệng nói: “Cái tay nào của cậu muốn nắm tay cô ấy thì tự phế nó đi.”

 

Thoáng cái sắc mặt tên phú nhị đại liền trắng bệch, không nói tới Mạc Tuân thần bí thâm trầm thì thế gia trâm anh tài phiệt chân chính ở Hải Thành này chính là Cố gia, đến thế hệ của Cố Dạ Cần làm thiếu chủ, tác phong của anh mạnh mẽ tàn bạo khiến cho mọi người đều sinh lòng sợ hãi.

 

“Các anh cứ từ từ chơi, tôi đi trước.” Diệp Linh không có hứng thú cho nên xoay người rời đỉ.

 

Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, vội vàng chạy theo, lúc sắp đi anh nhẹ nhàng nói: “Tự mình động thủ đi, nếu để tôi phái người tới động thì tôi sẽ cho cậu biết phế một tay của cậu đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi rồi.”

 

Rất nhanh, phía sau liền truyền tới tiếng kêu thảm thiết của phú nhị đại tự phế đi cánh tay phải của mình.

 

Diệp Linh vừa đi tới chỗ rẽ thì cổ tay bị kéo lại về sau: “Linh Linh.”

 

Diệp Linh liền dừng bước, ngước mắt lên nhìn Cố Dạ Cần cong môi cười nói: “Anh trai, anh tìm em có việc gì sao?”

 

Cố Dạ Cần nhìn điệu bộ giả cười của cô, thấp giọng khiển trách: “Sau này không cho phép em tới máy chỗ này chơi nữa, bây giờ đi về với anh.”

 

“Vì sao? Anh, em đã lớn rồi, vì sao không thẻ tới quan bar chơi, Lê Nghiên Nghiên cũng tới, sao anh không quản cô ta đi?”

 

“Em không giống với cô ta, ngoại hình em quá nỗi bật, trong lòng còn không tự biết sao?” Cố Dạ Cần lạnh lùng cắt ngang.

 

Diệp Linh khép hờ mi xuống: “Ò, em coi như là anh đang khen em đấy, cảm ơn nha, bây giờ có thể bỏ tay em ra chưa?”

 

Cố Dạ Cẩn quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt dịch xuống dưới đôi chân thon dài lộ ra dưới tà váy.

 

Diệp Linh cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, ánh mắt vừa rồi của anh giống hệt với tên phú nhị đại kia, cô tức giận vung tay ra: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn lên người em.”

 

Cố Dạ Cẩn cười như không cười: “Vậy sau này em đừng có mặc như vậy nữa, dáng dấp đẹp như vậy không phải lỗi của em, nhưng cố ý mặc rêu rao như vậy thì là do em rồi.”

 

Diệp Linh đáp lại: “Chỉ có kẻ dâm tà mới suy nghĩ như „ vậy.

 

“Nếu vừa nãy anh không tới thì em định làm như thế nào?”

 

“Không đâu, anh nhát định sẽ tới.” Nói xong Diệp Linh quay người rời đi.

 

Nhưng Có Dạ Cần đã túm vai cô lại, dùng sức ép cô về phía tường, ngăn cô lại trong lồng ngực mình.

 

Bờ lưng mềm mại nhỏ nhắn của Diệp Linh liền trực tiếp đụng phải vách tường, rất đau, cô rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Đau, anh làm em đau rồi.”

 

Cô gái này là một tay anh nuôi lớn, chiều chuộng, không ai hiểu hơn anh về sự yếu ớt của cô ấy, không chịu nổi một chút đau đớn nào.

 

Trong đầu bỗng hồi tưởng lại ngày sinh nhật thứ 18 của cô, hôm đó trong phòng anh, cô mềm mại chui vào trong ngực anh, đôi mắt ngập nước nói với anh rằng mình đau như thế nào.

 

Yết hàu Cố Dạ Cẩn nhấp nhô lên xuống, đôi mắt thanh lãnh bây giờ đã nhuộm không ít sắc đỏ: “Đừng nói đau với anh, đau thì cố chịu đi.”

 

Diệp Linh nhíu mày lại.

 

“Linh Linh, em ỷ vào việc anh chiều em nên muốn làm gì thì làm sao, hử?”