Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 198



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 198:

 

Song Song kinh hãi nhìn Lê Hương: “Lê Hương, có phải cô điên rồi không, cô muốn chữa bệnh cho ai chứ, độc tính của hoa Mạn Đà La rất mạnh, kể cả cô có là bách độc bất xâm thì cũng chưa chắc có thể chống lại, sao cô có thể tự mình đi thử chứ, cô không muốn sống nữa à.”

 

Lê Hương kéo tay Song Song lại: “Được rồi Song Song, tôi còn chưa đến 20 tuổi, còn chưa muốn chết đâu. Cho nên cô không cần lo lắng cái này, cô mau nghĩ cách giúp tớ làm sao tìm được Mạn Đà La đi?”

 

Song Song lắc đầu: “Ở Xu Mật không có Mạn Đà La, chủng loại này trên thế giới cũng rất khan hiếm, không có khả năng tìm được.”

 

Lê Hương nghe xong vô cùng thất vọng.

 

Song Song lại nói: “Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ giải quyết giúp cô.”

 

Lê Hương kinh ngạc nhìn Song Song: “Song Song, cô nói thật chứ, cô có thể giải quyết ư? Cô giải quyết như thế nào?”

 

“Không phải chỉ là một gốc hoa Mạn Đà La thôi à, cô cứ chờ đi.”

 

Lê Hương nghe Song Song nói vậy chỉ cảm thấy Song Song thật lợi hại.

 

Sau đó Lê Hương liền cất sách về chỗ cũ, mở điện thoại ra xem, Mạc Tuân vẫn chưa hề gọi điện cho cô.

 

 

Cô bỗng thấy lo lắng, không có cô ở bên cạnh, liệu anh có ngủ được hay không?

 

Nếu như lại phát bệnh thì phải làm sao?

 

Lúc này điện thoại định một tiếng rung lên, là thông báo từ Wechat, Diệp Linh gửi âm thoại tới: “Lê Hương, hôm nay có về ngủ không?”

 

Lê Hương: “Ừ… Linh Linh, tớ không về đâu…”

 

Diệp Linh cười xấu xa nói: “Ngủ với Mạc tiên sinh à?”

 

Lê Hương không dám về chỗ Diệp Linh, mặc dù không có hoa Mạn Đà La, nhưng cô đang nghiên cứu một loại dược hoàn, cả việc châm cứu của cô nữa, nên tạm thời đang muốn nhanh chóng giải quyết được vấn đề giấc ngủ cho Mạc Tuân.

 

Cô muốn ở bên cạnh anh mỗi tối, không lỡ bỏ mặc anh lại một mình.

 

Lê Hương hỏi: “Linh Linh, mấy ngày trước cậu với Cố thiếu có xảy ra chuyện gì không?”

 

Diệp Linh: “Không có, rất tốt mài”

 

Tan làm, Lê Hương bắt một chiếc xe về U Lan Uyễn, nửa đường đi ngang qua Mạc thị.

 

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc thị trong truyền thuyết, tòa cao ốc rộng lớn nghiêm trang như xuyên thủng tầng mây, tọa lạc trên con đường phồn hoa nhất Hải thành, mỗi tắc đất đều là vàng.

 

Lúc này tài xế lái xe cười nói: “Cô bé, cô nhìn ngây người rồi à, cao ốc Mạc thị này là tòa cao ốc đắt tiền nhát Hải Thành, sáu bảy năm trước, tổng giám đốc Mạc thị tới Hải Thành, khi đó mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng lại rất có tài năng bản lĩnh, quả thực là một quỷ tài giới kinh doanh, hô mưa gọi gió, đại nhân vật như cậu ta, kẻ dân thường như chúng ta không thể gặp được.”