Chương 2017:
Anh không chịu.
Hiện tại mà dừng lại nửa chừng, trừ phi anh không phải đàn ông!
Diệp Linh dùng sức đẩy anh: “Em thật sự rất đau, đau bụng, mắt cá chân cũng đau…”
Hơn nữa cô đột nhiên nghĩ tới một việc: “Anh không đeo bao thì đừng làm, sẽ mang thai đó, em không muốn mang thai, em không muốn sinh con…”
Nói đến đề tài “mang thai” cô giống như con chim nhỏ đang vùng vẫy đạp nước, Cố Dạ Cần nhíu mày kiếm lên, anh nhớ tới mấy năm trước có một lần anh không có đụng tới cô, song đã cởi hết quần áo cô, cô tâm tình kích động bảo anh đi mua thuốc tránh thai.
Cố Dạ Cần mẫn cảm nhận thấy được cô thực sự đặc biệt mâu thuẫn chuyện mang thai.
Tuy anh cũng không muốn sinh con, đến giờ phút này cũng không có dự định sinh con, nhưng nhìn cô như vậy, anh vẫn không vui.
“Diệp Linh, em náo cái gì, hả? Sinh con không phải là chuyện em có nguyện ý hay không, nếu như anh muốn sinh, em nhất định phải sinh cho anh một đứa con trail”
“Em mới không cần! Em sẽ không sinh con cho anh… ưmÏl”
Cố Dạ Cần trực tiếp chặn môi cô lại.
Diệp Linh thở không được khí, càng sợ anh trong chốc lát làm thật, nên cô mở miệng, hung hăng cắn khóe môi anh.
Cô cắn rất ác, gần như muốn cắn rách một miếng thịt của anh, mùi máu ngai ngái lan tràn trong cổ họng hai người.
Cô Dạ Cân bị đau, buông lỏng cô ra, anh rất tức giận, nhanh chóng giơ lên bàn tay to muốn tát lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Diệp Linh, anh thực sự đã chiều em đến coi trời bằng vung rồi phải không!”
Diệp Linh quật cường nâng khuôn mặt nhỏ lên, đón nhận bàn tay anh: “Năm 18 tuổi kia, anh chiếm đoạt lần đầu tiên của em liền cho em một bạt tai, hiện tại anh cưỡng ép em lần thứ hai, còn muốn cho em một bạt tai sao? Vậy anh đánh đi!”
Bàn tay to của Cố Dạ Cần cứng đờ giữa không trung, cũng không đánh xuống được nữa rồi.
Bâu không khí cương trệ vài giây, anh rút người ra, ngã xuống bên cạnh cô.
Đêm nay tình thế bắt buộc mà đến, nhưng bây giò qua loa xong việc, anh vĩnh viễn không thể nhẫn tâm với cô.
Cố Dạ Cần nhìn đèn treo sáng chói trên đỉnh đầu, môi mỏng móc ra đường vòng cung châm chọc: “Diệp Linh, em không muốn sinh con cho anh cũng được, con em sinh anh còn không chắc đã thích, bên ngoài phụ nữ muốn sinh con rất nhiều, nói không chừng có một ngày anh để bọn họ thượng vị, sinh con cho anhl”
Diệp Linh lật cả người, lắn qua đây, lại cắn một cái trên đôi môi bị thương của anh.
Cô Dạ Cân đây bờ vai oánh nhuận của cô ra, trầm giọng khiển trách: “Có phải nghiện cắn rồi không, em là chó à? Nếu như em thực sự thích cắn, vậy anh đổi đồ cho em cắn nhé?”
Hàng mi Diệp Linh run lên, trong mắt giống như kim cương vỡ vụn, con ngươi khẽ đi xuống, đôi môi sưng đỏ bị anh chà đạp mấp mấy, cô nhìn anh nói: “Anh ơi, anh đừng cùng người phụ nữ khác sinh con, có được không?”
Cô nói, anh ơi, đừng cùng người phụ nữ khác sinh con.
Mi tâm trói chặt của Cố Dạ Cần chậm rãi nới lỏng, anh đưa ngón tay ra xoa khuôn mặt nhỏ của cô: “Cái này phải nhìn biểu hiện của em rồi.”
Diệp Linh tiến tới, nhẹ nhàng hôn một cái khóe môi bị cắn rách của anh.