Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2034



Chương 2034:

 

Lúc này ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần: “A Cần đâu, ta muốn gặp A Cần.”

 

“Cố lão gia tử, tôi thông báo trước một tiếng đã! Ngài xông tới như vậy không tốt đâu.”

 

“Hừ, ta là ông nội A Cân, tôi tới thăm cháu mình còn phải đợi người thông báo sao, buồn cười!”

 

Cố lão gia tử đang ở ngoài cửa, Diệp Linh có chút hoảng sợ, cô hiện tại không muốn gặp lại bất kỳ người Cố gia nào, chau mày liễu tinh xảo hờn dỗi liếc mắt Cố Dạ Cần: “Cố tổng, anh nếu không buông ra ông nội anh liền thật sự sẽ dạy em một trận đó.”

 

“Em thế này mà muốn ra ngoài gặp ông, yên tâm đi, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào dạy dỗ em, đương nhiên, ngoại trừ anh.” Cố Dạ Cẩn tự mở đặc quyền cho mình.

 

Một giây kê tiêp, Cô Dạ Cân đã ôm ngang Diệp Linh lên, Cố lão gia tử đang ở ngoài cửa, nên biện pháp duy nhất chỉ có thể giấu Diệp Linh đi, Cố Dạ Cần vươn tay đã nhét Diệp Linh vào góc nhỏ dưới bàn làm việc của mình, sau đó anh ngồi trên ghế làm việc.

 

“Cạch” một tiếng, cửa thư phòng bị đầy ra, Cố lão gia tử đi đến.

 

Người làm nữ khổ sở nhìn Cố Dạ Cẩn: “Tiên sinh, cái này…”

 

Cố Dạ Cần vung tay lên: “Không sao, bà đi xuống trước đi.”

 

Người làm nữ nhanh chóng lui xuống.

 

Cô lão gia tử đi đên, lão tương đôi bât mãn: “A Cần, đêm qua ta gọi điện cho con con không tiếp, hiện tại ta muốn gặp con cũng khó khăn như vậy?”

 

Diệp Linh bị ép ngồi ở nơi này, trước mặt cô chính là đôi chân dài kiêu ngạo của Cố Dạ Cần, theo chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong nhìn lên, một sợi thắt lưng đắt tiền buộc quanh vòng hông anh, đi lên nữa khuôn mặt tuấn mỹ lại đáng ghét kia, Diệp Linh trừng mắt anh một cái.

 

Cố Dạ Cần cụp mắt xuống liếc Diệp Linh bên chân, dáng vẻ cô ngồi xổm ở đó trừng của anh rất giống là một con mèo nhỏ đang cáu kỉnh.

 

“Ah.” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiêng cười thật thâp.

 

Cố lão gia tử đang nỗi giận, đột nhiên thấy Cố Dạ Cần bật cười, anh vậy mà lại cười.

 

Đây quả thực là miệt thị lão!

 

“A Cần, con cười cái gì?”

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng thu lại ý cười, anh nghiêm túc nói: “Ông nội, con có cười sao, con không có cười.”

 

“..” Cố lão gia tử cạn lời: “Diệp Linh đâu?”

 

“Cô ấy không ở đây.” Cố Dạ Cần tỉnh bơ nói dối.

 

Cố lão gia tử hừ lạnh một tiếng, lúc này lão đột nhiên thấy được gối và chăn trên ghế salon, lão biến sắc: “Đây là cái gì, A Cần, tối hôm qua… con ngủ ở thư phòng?”

 

Cố Dạ Cần gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua mắng Linh Linh vài câu, cô ấy tức giận, đuổi con ra phòng, nên con ngủ thư phòng.”

 

“Mày! Mày mày mày! Cố lão gia tử khiếp sợ nhìn Cố Dạ Cần, toàn thân run rầy: “A Cẩn, mày có phải…. điên rồi không? Mày lại nuông chiều Diệp Linh đến vậy, ta thấy bây giờ nó cưỡi lên đầu mày luôn rồi đấy!”

 

Cố lão gia tử vẫn cảm thấy Có Dạ Cần là người giông Cô gia nhât, thê nhưng người Cố gia cũng không có ai sỉ tình.

 

Nghe tiếng răn dạy như vậy, Có Dạ Cần rũ mí mắt tuấn mỹ lại nhìn Diệp Linh bên chân, cô hiện tại thật sự đã cưỡi đến trên đầu anh.

 

Song, anh cam tâm tình nguyện.