Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2050



Chương 2050:

 

Diệp Linh mở ra WeChat vừa nhìn, là Phạm Tư Minh gởi tới — Linh Linh à, ngày mai ăn cơm chung không.

 

Diệp Linh muốn từ chối, bất cứ bữa ăn nào cô cũng không muốn tham gia.

 

Thế nhưng Phạm Tư Minh lại bồi thêm một câu — bố anh muốn gặp em.

 

Diệp Linh dừng lại, khi đó cô còn nhỏ, đối với bố Phạm đã không có ấn tượng gì rồi, song, đều nói hai nhà Diệp Phạm là thế giao, vậy bố Phạm muốn gặp cô, có phải muốn nói cái gì đó với cô hay không 2 Diệp Linh đáp lại một chữ — được.

 

Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn: “Ai gửi tin WeChat cho em, Phạm Tư Minh?”

 

Diệp Linh để điện thoại di dộng xuống: “Đúng vậy, Phạm Tư Minh hẹn em ngày mai cùng nhau ăn cơm.”

 

“Em đồng ý rồi?”

 

“Vì sao em phải từ chối?”

 

Cố Dạ Cẩn không ngắng đầu, anh ở dưới văn kiện “xoát xoát” ký xuống tên của mình, đạm mạc nói: “Diệp Linh, em biết ta không thích cái gì, nên đừng chọc anh, cách Phạm Tư Minh xa một chút.”

 

“Phạm gia hiện tại là ông trùm tài chính số một, nố Phạm đối với ứng cử viên con dâu của mình quản rất nghiêm, tuy nói trước đây em cùng Phạm Tư Minh từng có hôn ước, thê nhưng đã không còn nữa rồi, Bố Phạm sẽ không coi trọng em, hiểu ý của anh không?”

 

Nếu như không phải Cố Dạ Cẩn hiện tại nhắc tới, Diệp Linh cũng quên mình và Phạm Tư Minh từng có hôn ước.

 

Cô đối với Phạm Tư Minh không có tình yêu nam nữ, năm đó lúc quyết định hôn ước cô còn rất nhỏ, nên không coi là thật.

 

Diệp Linh ngước mắt nhìn về phía Cố Dạ Cần, đôi môi đỏ tràn ra ý cười nhạt lười biếng: “Cố tổng, em không hiểu ý tứ của anh, bác Phạm vì sao chướng mắt em?”

 

Bàn tay to Cố Dạ Cẩn cầm bút khựng lại, anh ngắng đầu, nhìn về phía Diệp Linh.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Linh cười càng rạng rỡ: “Cố tổng là chỉ, em bị anh bao nuôi, làm tình nhân trên danh nghĩa anh trai mình , hay là nói, em không thể mang thai, là một người phụ nữ không trọn vẹn?”

 

Nhìn ý cười treo trên khuôn mặt nhỏ của cô, khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cân đã lạnh xuông.

 

Diệp Linh buông muỗng xuống, đẩy phần xà lách hoa quả kia ra, cô ôm con búp bê nói: “Cố tổng, yên tâm đi, không cần anh nhắc nhở, em cũng tự biết mình, người giống như em, người trong sạch sẽ không coi trọng em.”

 

Nói xong Diệp Linh đứng dậy: “Em đi tắm.”

 

Đi phòng tắm là cần từ đi từ bên kia qua, Cố Dạ Cần đột nhiên vươn bàn tay kéo lại cổ tay cô.

 

Diệp Linh dừng bước chân lại, cô ngẹo đầu nhỏ nghi hoặc nhìn anh: “Cố tổng, còn có việc? Ah, em biết rồi, có phải ngày hôm nay lúc anh bảo em giới thiệu anh với Phạm Tư Minh, em nói anh là anh trai em, anh không vui?”

 

“Vậy thì thật là quá oan uổng, Cố tổng lại không tính cưới em, mối quan hệ này của chúng ta chắc là… không thấy được ánh sáng! Em ngược lại thật muốn nói một câu em là tình nhân được bao nuôi đấy, nhưng anh không có trao quyền, em cũng không dám nói lung tung chọc anh giận.”

 

Giữa mi tâm anh tuấn Cố Dạ Cần đã dâng lên một tầng sương lạnh, anh sâu kín nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.

 

Diệp Linh tránh một cái: “Cố tổng, sao anh không buông em ra, ah, em hiểu rồi, anh là muốn cùng em… tắm uyên ương?”

 

“Có thê, không có vân đê, tăm uyên ương cũng là một trong công việc của em, em hiện tại liền cởi quần áo.”

 

Diệp Linh giơ một bàn tay khác lên khác, bắt đầu cởi cúc áo.