Chương 2073:
Nói xong Cố Dạ Cần hất cô bỏ ra, trực tiếp ra khỏi phòng tổng thống, còn đóng rằm cửa thật lớn.
Có Dạ Cần đi.
Anh cuối cùng đã đi rồi.
Diệp Linh vô lực ngã ngồi trên ghế sa lon, hai mắt trống rỗng, ngắn người một hồi.
Rât nhanh cô câm điện thoại lên, lại bám số điện thoại lần trước Sử tổng cho cô.
Cô vẫn không có bỏ qua số điện thoại này, mỗi buổi tối đều sẽ gọi một lần, song điện thoại chưa từng kết nối được.
Lúc này đây cô lại gọi, bên kia quả nhiên truyền tới tiếng “tút tút”, vẫn là không có người nghe.
Diệp Linh lộ ra thất vọng, muốn cúp điện thoại.
Thế nhưng đầu ngón tay mới vừa chạm vào màn hình, điện thoại bên kia đột nhiên bị tiếp thông…
Cố Dạ Cần lái xe trở về công ty trong đêm khuya, đi tới phòng làm việc của chủ tịch.
Cầm trong tay áo khoác ngoài nặng nề ném vào trên ghế sa lon, hai tay anh chống thát lưng đang thở dốc.
Thư ký riêng vội vã chạy tới, mới vừa vào cửa đã thấy màn này, chủ tịch nhà mình còn mặc đô ngủ, trên chân là dép khách sạn, một mình đứng ở đó rất tức giận, như vậy thực sự đúng là hơi sợ lại có chút… đáng yêu, rất giống là vợ chồng ầm ï một trận sau đó ông chồng bỏ nhà đi.
“Chủ tịch, trễ như thế ngài sao lại trở về công ty, chẳng lẽ là… Diệp tiểu thư đuổi ngài ra khỏi phòng…”
Thư ký riêng vẫn chưa nói hết lời, Cố Dạ Cẩn nghiêng người, một ánh mắt âm lãnh không vui đã đánh tới.
Thư ký riêng sợ đến cổ cứng đờ, nhanh chóng im phắt.
Cố Dạ Cần đi tới trên ghé làm việc ngồi xuống, lãnh đạm mấp máy đôi môi mỏng: “Giúp tôi gọi đến số của chuyên gia tâm lý, tôi có vân đê muôn được tư vân.”
Thư ký riêng sửng sốt: “Chủ tịch, ngài là muốn gọi… số của Mạc thái thái sao?
Hiện tại Mạc thái thái đã là giáo sư y khoa đứng đầu toàn cầu rồi, mọi người lại là người quen…”
Mạc thái thái Lê Hương, mọi người không phải là người quen sao?
Cố Dạ Cẩn suy nghĩ một chút, sau đó tự cầm lấy điện thoại ra, bắm số điện thoại của anh em tốt Mạc Tuân.
Chuông chờ reo lên một lần sau đó không nhanh không chậm tiếp thông, tiếng nói trầm thấp quen thuộc kia của Mạc Tuân từ từ truyền tới: “Có tổng, sao đã trễ thế này lại gọi điện thoại cho tớ?”
“Làm sao, Mạc tổng, tớ quấy rối cuộc sống về đêm vợ chồng các cậu?”
“Chậc chậc, cậu nói chuyện âm dương quái khí như thế, tràn đầy đố kị, cậu đây là đang đồ kị người ta có có vợt”
Cố Dạ Cẩn không hiểu sao cảm thấy chữ “vợ” trong miệng Mạc Tuân này tràn đầy khoe khoang, anh xì khẽ một cái tiếng: “Vợ cậu đâu?”
“Cố tổng, cậu quá phận nhé, đêm khuya gọi điện thoại tới quan tâm vợ tó?”
“So với quan tâm vợ cậu, cậu không cảm thấy đêm khuya tớ quan tâm cậu nguy hiểm hơn à?”
“…” Bên kia Mạc Tuân im lặng vài giây, vì để tránh cho bị ngoại giới truyền máy lời đồn tầm bậy, anh nói: “Được, tớ đi gọi vợ đã.”