Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2083



Chương 2083:

 

“Ah, em ra nước ngoài, không chỗ dung thân, liền mướn một cái phòng nhỏ, chủ nhà trọ thây em xinh đẹp dễ bắt nạt, buổi tối nọ lén vào phòng em, muốn cưỡng hiếp em. em ra sức phản kháng, bụng đụng phải đầu giường, máu lập tức liền phun mạnh ra…”

 

Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, Diệp Linh cũng có thể dùng giọng điệu cực kỳ bình thản thuật lại câu chuyện này: “Lúc đó là buổi tối, em một mình nằm ở trên giường, máu nhiều lắm, lập tức đã nhiễm đỏ ga giường, chủ trọ kia đã sợ đến choáng váng, trực tiếp bỏ chạy, em không nhúc nhích được, bụng đau giống như không phải là của mình, máu thấm ướt theo ga giường tí tách nhỏ xuống…”

 

Giọng Diệp Linh đột nhiên dừng lại.

 

Cố Dạ Cẩn phun ra một ngụm khói tròng mắt nhìn cô, sắc mặt cô tái nhợt đến gần như trong suốt, đến độ có thể thấy được gân xanh máu đỏ bên trong, cô nhắm mắt lại, hàng mi rung động.

 

Ngực Cô Dạ Cân thở gâp không ra hơi, như là bị một bàn tay to hung hãn siết lấy, anh chưa từng đau đến như vậy, thực sự quá đau.

 

“Không muốn nói thì không cần nói.”

 

Anh khàn khàn nói.

 

Diệp Linh mở mắt ra, trong mắt cô không có gì cả, không có đau đón, không có nước mắt, nhìn hết sức trống rỗng: “Đêm khuya lại tới, vừa lúc khách trọ cách vách đã trở về, là một bác gái tốt bụng, bác gái thấy cửa tràn máu ra nhanh chóng báo cảnh sát. Vì vậy em được đưa đến bệnh viện, ở trong bệnh viện, bác sĩ nói cho em biết, em sảy thai rồi.”

 

Diệp Linh đặt bàn tay lạnh nhữ băng trên vùng bụng bằng phẳng của mình: “Khi đó em còn không biết mang thai là cái gì, lúc bé con ở trong bụng em em cũng không biết, lúc em biết con đã không còn.”

 

Cố Dạ Cẩn nhớ tới đoạn thời gian trước cô nói đau bụng, còn bảo anh xoa xoa bụng cho cô, khi đó anh không hiểu, rất sớm trước đây trong bụng cô đã từng có con của anh, ở nơi anh không biết, cô và con đã từng đau đớn như thế.

 

Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, anh như nhập ma, cô không biết mấy chuyện sẽ mang thai này, mà anh đã là một người đàn ông trưởng thành, anh cũng biết đến, thế nhưng anh không dùng biện pháp tránh thai, căn bản không nghĩ tới cô mới vừa lớn lên làm một lần liền mang thai, trong bụng có chủng của anh.

 

Mấy ngày này anh đã đoán được chút gì đó, thế nhưng anh không dám nghĩ tiếp, anh có ở trong bất an không ngừng phủ nhận, không thể như vậy.

 

Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến… làm bó.

 

Nhưng, đứa con đầu tiên của anh đã tới.

 

Trong bụng của cô đã từng dựng dục qua tiểu sinh mệnh của anh, đó là cốt nhục của anh.

 

“Có phải bởi vì một lần sảy thai kia, em từ đó vê sau không thê mang thai nữa?” Anh hỏi.

 

Diệp Linh gật đầu: “Ừm, khi đó em còn quá nhỏ, sảy thai xuất huyết nhiều, cộng thêm phẫu thuật làm sạch tử cung, làm cơ thể em tổn thương rất lớn, bác sĩ nói em về sau cũng không thể mang thai nữa.”

 

Cô không thể mang thai lại là bởi vì anh.

 

Cố Dạ Cần nhìn khuôn mặt nhỏ của c, đây là cô gái anh đặt trong lòng bàn tay thương yêu bảo vệ ngần chục năm, anh cho tới bây giờ chưa từng nhẫn tâm để cô hứng chịu bắt kỳ gió táp mưa sa nào, thế nhưng, anh cuối cùng vẫn mang cho cô một thân tổn thương.

 

Lòng bàn tay đau đón, hóa ra là anh thời gian dài không hút thuốc, ngọn lửa đỏ thắm cháy phỏng lòng bàn tay anh.

 

Cố Dạ Cẩn ném nửa điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó vươn tay, xoa khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Diệp Linh không tách ra, ngước khuôn mặt nhỏ như tuyết ấp vào bàn tay anh, đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh.

 

Thời gian như là về tới nhiều năm trước đây, cô vẫn là cô gái nhỏ đơn thuần tốt đẹp bên người anh kia.