Chương 2107:
Diệp Linh dùng sức gật đầu: “Mang theo mang theo.”
“Có thể để luật sư của em rút đơn kiện không, năm 18 tuổi em là tự nguyện, anh cũng không thể cách vợ mình mười bước được, đúng không?”
“Đúng, tôi lập tức gọi điện thoại cho luật Sử.
Hai người đi ra đoàn phim, chiêc limo bên ngoài đã chờ sẵn, thư ký riêng đã cung kính kéo ra cửa sau xe.
Cố Dạ Cẩn không có tâm tình gì lớn: “Nhà mới đã chuẩn bị xong, chúng ta lĩnh chứng xong liền dời đên nơi đó ở, Linh Linh, anh không thích công việc này của em, sau khi quay xong é Kiếp Phù Du} em rời vòng giải trí điiAn tâm làm Cố thái thái của anh…”
Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay anh con kia tay đột nhiên chạy mắt, Cố Dạ Cần dừng bước, anh quay đầu nhìn cô gái sau lưng.
Diệp Linh thất hồn lạc phách đứng đó, gió lạnh phía ngoài thổi qua thân thể gầy yếu của cô, đôi mắt đã đỏ hoe, hoàn toàn đỏ bừng, cô nhìn anh, giọng nói đã mang theo tiếng khóc run rấy: “Cố Dạ Cần… anh trai tôi ở… đâu? Tôi hỏi anh, anh trai tôi… ở đâu?”
Cố Dạ Cẩn nhìn lệ trong mắt cô, hơi không vui, anh không thích cô vì người đàn ông khác rơi nước mắt, cho dù là anh trai ruột cũng không được, anh vô cùng không thích.
“Chờ chúng ta kết hôn xong, anh tự nhiên sẽ nói cho em biết.” Anh mấp máy đôi môi mỏng.
Diệp Linh chậm rãi đưa tay ra: “Vậy anh đưa điện thoại cho tôi, tôimuốn nhìn…
anh trai tôi…”
Cố Dạ Cần lấy điện thoại ra, đưa cho Cô!
Diệp Linh mở màn hình điện thoại ra, phóng đại tắm hình kia, không sai, là anh trai của cô.
Chỉ là anh trai đang nằm trên giường chăm sóc đặc biệt, rất nhiều ống kim cắm trên người, trên mặt còn đeo mặt nạ dưỡng khí, anh trông rất tệ.
Anh trai cô nhất định đã bị trọng thương, bằng không, anh trai nhất định sẽ trở về tìm cô.
Đã nhiều năm như vậy, nếu như anh trai có thể trở về, nhất định đã trở về.
Viền mắt rất nóng, từng giọt lệ không ngừng nhỏ xuống, Diệp Linh siết điện thoại thật chặt, các đốt ngón tay siết đên trăng bệch, cô chậm rãi ngôi xôm người xuống, ngay giữa đầu đường phố lớn, cầm điện thoại di động, ôm chặt chính mình, khóc không thành tiếng.
Anh trai còn sống!
Cô luôn cảm thấy anh trai chưa chết, nhưng cô đoán anh sẽ khác xa với bức ảnh đáng sợ đánh vào cảm giác của cô lúc này, thì ra cô không phải cô nhi, cô ở trên đời này còn thân nhân, anh trai của cô thực sự còn sống.
Đó là người anh trai thương cô nhất, yêu cô nhất.
Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, cô một mình ngồi xổm nơi đó, rất nhỏ bé rất yếu đuối, cô đang khóc, khóc không ra hơi.
Cô Dạ Cân đi tới, quỳ một gôi, anh vươn bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, giống như đối đãi con thú cưng mà mình yêu mến nhất.
“Đừng đụng vào tôi! Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng đẩy anh ra, cô nước mắt mơ hồ nhìn anh chằm chằm: “Đều do anh, do các người, các người hại chết bố mẹ tôi, để tôi trở thành cô nhi!”
“Mẹ anh luôn thích mắng tôi, thấy tôi liền mắng, mắng tôi rất nhiều năm, bố anh bản thỉu vô sỉ, có suy nghĩ dơ bản với tôi, xấu xa nhất chính là ông nội anh, còn anh nữa, anh tổn thương tôi sâu nhất.”
“Anh nâng tôi lên mây rồi tàn nhãn đạp xuông đât, anh còn tước đoạt quyên làm mẹ của tôi, tôi không biết các người từng kẻ giết người nửa đêm lúc tỉnh mộng có bị cơn ác mộng của mình dọa tỉnh không, các người có ngửi được mùi máu tươi trên tay mình chạm phải không!”