Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2114



Chương 2114:

 

Tập đoàn Cố thị.

 

Trong phòng làm việc chủ tịch, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế làm việc, anh ngắng đâu nhìn vê phía thư ký riêng, thư ký riêng khổ sở chỉ vào tiếng “tút tút”, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, hình như thái thái giận rồi.”

 

“Tôi thấy được.” Cố Dạ Cần câu đôi môi mỏng.

 

“Chủ tịch, vậy chúng ta bây giờ…”

 

“Đi, đi họp.” Cố Dạ Cần bước đến phòng họp VIỊP.

 

Thư ký riêng nhanh chóng đuổi theo.

 

Trong phòng hội nghị VIP, Cố Dạ Cần ngồi ở chủ vị, lúc này bên tai truyền đến tiếng nói ỏn ẻn: “Chủ tịch, đây là tư liệu.”

 

Cố Dạ Cần ngắng đầu nhìn, trước mặt anh là một người phụ nữ rât đẹp, người mặc đồ công sở đen, bên trong áo sơ mi trắng bao vây lấy bộ ngực tròn vo của ả, mông rất vễnh, mang giày cao gót, trên đùi là… vớ đen.

 

“Chủ tịch, đây là tổng giám đốc Dương Kỳ mới vừa lên, đảm nhiệm quan hệ xã hội.” Lúc này thư ký riêng thấp giọng nói.

 

Dương Kỳ câu dẫn đôi môi đỏ rực, trong mắt như có điện nhìn Cố Dạ Cẩn: “Chủ tịch, chào anh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”

 

Cố Dạ Cần không có biểu cảm gì, anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, dáng vẻ lạnh lẽo cô quạnh lại cấm dục.

 

Dương Kỳ về tới chỗ ngồi của mình, hai mắt ả sáng lên nhìn Cô Dạ Cân, giông như nhìn con mồi của mình.

 

Ä đã điều tra qua hết, chủ vị này bề ngoài lạnh lẽo cắm dục kỳ thực có chút ham mê biến thái, hơn nữa còn có khuynh hướng SM.

 

Làm quan hệ xã hội nhiều năm như vậy, Dương Kỳ giao tiếp nhiều nhất chính là người đàn ông, ả gặp qua nhiều người đàn ông, trong đó cũng có loại như Cố Dạ Cần, bề ngoài áo mũ chỉnh tề, cởi quần áo liền như dã thú.

 

Ả nhất định bắt được người đàn ông này!

 

Hội nghị kết thúc vào buổi trưa, Có Dạ Cân về tới phòng làm việc chủ tịch.

 

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng ỏn ẻn của Dương Kỳ: “Chủ tịch, chỗ tôi có một phần văn kiện cần anh ký tên.”

 

“Vào.”

 

Dương Kỳ đẩy cửa đi vào, ả lắc lắc vòng eo như rắn nước đi tới trước mặt Cố Dạ Cẩn: “Chủ tịch, chính là phần văn kiện của chỉ.”

 

Cố Dạ Cần đưa tay nhận.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp, Dương Kỳ nhẹ buông tay, văn kiện trực tiếp rơi trên thảm.

 

“Xin lỗi, xin lỗi chủ tịch, tôi nhặt ngay đây.” Dương Kỳ ngồi xổm người xuống nhặt văn kiện.

 

Cúc áo sơ mi trắng trước khi đến đã bị ả cởi ra ba cúc, ngồi quỳ như thế, vựa trái cây sung mãn kia liền lộ ra.

 

Câu dẫn trần trụi.

 

Dương Kỳ nhặt văn kiện, lúc này một đôi giày da màu đen cọ sáng xông vào ánh mắt, giẫãm lên văn kiện ả muốn nhặt.