Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2154



Chương 2154:

 

Diệp Linh chật vật giật giật đôi môi đỏ mọng, hàng mi dính máu tươi run lên, cô đột nhiên chau mày: “Đau quá… đau quá…”

 

“Linh Linh, em đau ở đau?”

 

“Đau mặt… trên mặt đau quá…” Nói rồi Diệp Linh còn giơ tay lên, đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình: “Đau bụng… cái bụng cũng rất đau…”

 

“Linh Linh, ráng lên em, rôi sẽ tôt thôi, hết thảy đều sẽ tốt thôi.” Phạm Tư Minh ôm chặt Diệp Linh, hiện tại ngoại trừ ôm chặt thân thể lạnh như băng của cô, anh ta không biết còn có thể vì cô làm những gì.

 

Diệp Linh đã không còn sức lực nữa rồi, tất cả sức lực đều đang tiêu tán, cô mắp máy môi, dường như đang nói cái gì.

 

“Linh Linh, em đang nói cái gì?” Phạm Tư Minh áp lỗ tai tới nghe.

 

Anh nghe được cô mơ hồ nói: “Anh trai… anh trai…”

 

Diệp Linh đang gọi “anh trai”.

 

Rất nhanh, Phạm Tư Minh cứng đờ, bởi vì Diệp Linh còn gọi đến tên một người: “Có… Dạ Cần…”

 

Cô cuối cùng vẫn gọi… Có Dạ Cần.

 

Diệp Linh mơ một giấc mộng rất dài, cô nằm mơ thấy bố mẹ còn có anh trai, bọn họ đều trở về.

 

“Linh Linh, qua đây, ôm một cái nào.”

 

Mẹ mở rộng cánh tay về phía cô.

 

Cô lon ton chạy tới, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực mềm mại mà thơm ngát của mẹ.

 

“Bố, mẹ, anh trai, trước kia là mọi người bảo vệ con, hiện tại mọi người mất rồi, con cũng có thể bảo vệ mọi người, đúng không ạ?” Cô kiêu ngạo khoe khoang nói.

 

Bồ vươn bàn tay to thương yêu mà đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Linh Linh, chúng ta biết… con rất cực khổ…”

 

Cô cứng đờ, trước mắt rõ ràng là người cô nhớ nhất, bố mẹ và anh trai, cô nên cười, thế nhưng viền mắt rất nóng, từng giọt nước mắt thi nhau đập xuống.

 

Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói mềm mại êm tai: “Linh Linh… Linh ljnh Hàng mi như lông vũ run rẫy, Diệp Linh mở mắt ra.

 

Ảnh mắt mơ hô, bởi vì cô chăng những ở trong mơ khóc, trong hiện thực cũng khóc.

 

Áo gối rất ẩm ướt, đều là lệ cô rơi xuống.

 

Diệp Linh nhắm rồi lại mở mát, cô hiện tại ở trong phòng bệnh bệnh viện, bên trong quanh quần vị nước khử trùng nhàn nhạt, bên giường của cô đứng nghiêm một thân ảnh thanh lệ mà tuyệt sắc, Lê Hương đã trở về.

 

Lúc này Lê Hương mặc một chiếc blouse trắng dài sạch sẽ, tháng năm chảy trôi càng bồi thêm cho cô càng nhiều thông tuệ thong dong và sức mạnh kiên định, đôi mắt trong vắt ấy đang rơi trên khuôn mặt nhỏ lệ rơi đầy của Diệp Linh, tràn ngập đau thương: “Linh Linh, ôm một cái nào.”

 

Lê Hương vươn tay, dùng sức ôm lấy Diệp Linh.

 

Cái ôm ấm áp đã lâu này làm cho Diệp Linh có chút ngắn ngơ, lúc này chọt nghe Lê Hương dùng chất giọng cực kỳ êm ái nói với cô: “Linh Linh, không sao đâu, muốn khóc thì cứ khóc ra đi, khóc ra sẽ tốt hơn.”

 

Cơ thể cứng ngắc của Diệp Linh chậm rãi mềm nhữn, cô chôn khuôn mặt nhỏ trong lòng Lê Hương, đau đớn khóc thành tiếng.