Chương 2162:
Diệp Linh thật lâu không hoàn hồn được, đầu của cô đều rối loạn, không biết bước tiếp theo mình nên làm cái gì.
Lúc này Lê Hương cầm tay cô, chậm rãi đặt trên bụng còn bằng phẳng của cô: “Linh Linh, cậu thử cảm nhận đi, nơi đây đã có bé con của cậu.”
“Bé con này vô cùng kiên cường, cho dù cùng mẹ gặp nạn cũng không rời bỏ, sức sống của bé cũng vô cùng ngoan cường, Linh Linh, bescon này nhất định rất muốn đến thế giới này đó.”
Diệp Linh vuốt bụng của mình, đầu ngón tay hơi run rấy, nơi đây lại có một sinh mệnh nhỏ, bé còn chưa sinh ra đã theo mẹ trải qua vô vàn kiêp nạn rồi.
“Lê Hương, chuyện tớ mang thai này tạm thời không cần nói cho Cố Dạ Cẩn, tớ còn không nghĩ thông, chuyện mang thai này chỉ có thể tự tớ nói cho anh ấy biết.” Diệp Linh kéo lại tay Lê Hương.
Lê Hương gật đầu: “Được, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ đi đến nhà ăn bệnh viện làm cho cậu tô mì.”
Lê Hương rời đi, đi nấu mỳ cho Diệp Linh, Diệp Linh về tới trong phòng bệnh, lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Là Cố Dạ Cần gọi.
Diệp Linh không tiếp, cô hiện tại hoàn toàn không muốn nghe giọng anh, đều tại anhl Tiếng chuông reo một lần lại một lần, sau đó“keng” một tiếng, WeChat của cô liền vang lên.
Điện thoại không gọi được, Cô Dạ Cân liền nhắn tin WeChat, Diệp Linh mở WeChat ra, anh gửi — nhóc con, vì sao không để ý tới anh?
“Ding” một tiếng, WeChat anh lại đến nữa rồi — anh bảo người làm nữ hâm cho em chút canh, có muốn ăn chút bánh ngọt không, đến tiệm em thích mua nhé? Có muốn ăn snack không?
Đây đại khái là tin nhắn dài nhất mà Cố Dạ Cần từng gửi, anh biết rõ cô thích gì, không thích cái gì.
Diệp Linh câu môi sau đó để điện thoại xuống, vẫn không trả lời anh.
Diệp Linh ở trong phòng bệnh cảm thây rất buồn bực, cho nên cô mở cửa đi ra ngoài.
Trên hành lang cô đi ngang qua một căn phòng bệnh, cửa phòng bệnh có mắy hộ vệ áo vóc người hung hãn đen tay nắm chốt cửa, màn này làm cho những người đi đường trên hành lang nhượng bộ lui về sau, tựa như sợ dây đến phiền toái.
Diệp Linh đi tới, nhìn thoáng qua bên trong, bên trong trên giường bệnh có một cô gái đang ngồi, cô gái đó cũng mang quần áo bệnh nhân giống cô, mái tóc đen thanh thuần xõa dài trên vai, lộ ra nửa khuôn mặt mỹ nhân nho nhỏ.
Hiện tại khuôn mặt đó bị một bàn tay giữ trong lòng bàn tay, trước giường bệnh đứng nghiêm một người đàn ông cao lớn, tiếng nói người đàn ông trầm thấp âm lạnh nói: “Tô Tiểu Đường, tiếp theo em còn dám nhảy lầu chạy trốn, tôi sẽ sai người chặt chân eml”
Diệp Linh không muốn xem chuyện riêng của người khác, cho nên cô bước nhanh hơn, muốn rời khỏi nơi đây.
Thế nhưng rất nhanh bước chân cô cứng đờ, ánh mắt rơi vào trên người đàn ông kia.
Người đàn ông kia đứng ở trước giường bệnh, anh quá cao, khoảng 1m9, trên người anh mặc áo thun đen, bên trong mơ hồ chứng kiến lồng ngực thật dày, tám khối cơ bụng săn chắc, phía dưới là chiếc jogger đen, ôm chặt đôi chân dài to, phôi thêm đôi boots đen, thực sự là cuồng vô cùng, Vóc người kia vừa nhìn chính là loại hình hàng to không lo chết đói, làm cho phụ nữ vừa nhìn đã muốn thét chói tai.
Con ngươi Diệp Linh đột nhiên co rút, ánh mắt của cô rơi vào trên người đàn ông kia si ngốc nhìn.
Lúc này người đàn ông kia dùng sức hất mặt của tiểu mỹ nhân kia ra, nhắc chân dài bỏ đi.
Phía ngoài hộ vệ áo đen nhanh chóng cung kính kêu một tiếng: “Thành gia.”
Người đàn ông kia mang theo bảo vệ thủ hạ nghênh ngang mà đi.