Chương 2227:
Cố Dạ Cẩn mỗi ngày ở chỗ cô cũng không đi đâu, cô bắt đầu ăn không ngon, Cố Dạ Cần sẽ thành bày trò gian chuẩn bị mỹ thực cho cô, sau đó từng muỗng từng muỗng tự tay đút cô, cô rất ngoan ngoãn, anh đút tới cô liền ăn, nhưng mới vừa nuốt xuống liền nôn ra toàn bộ.
Lê Hương mỗi ngày đều tới, nhưng sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Diệp Linh không thích phơi nắng, gần như bài xích, mỗi khi Cố Dạ Cẩn mở cửa sổ lên, cô liền tỉnh, sau đó ở trên giường bất an giãy giụa. Vì vậy mùa đông này bọn họ đều sống trong bóng tôi, cả căn phòng ngủ không thông gió không thông nắng, tĩnh mịch bao trùm khiến người ta hít thở không thông.
Diệp Linh ăn không ngon, Lê Hương mỗi ngày đều cho cô uống dịch dinh dưỡng, sau đó Cố Dạ Cần tự mình học ghim kim, mỗi ngày ghim kim anh đều đích thân làm, có bao sợ hãi đều tự anh biết.
Điều duy nhất đáng vui mừng là đứa bé này đặc biệt ngoan cường, mẹ cửu tử nhất nan, bé con lại khỏe mạnh trưởng thành, thằng nhóc kia vô cùng khỏe mạnh.
Tối hôm đó, Diệp Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu đau muốn nút, toàn thân khó chịu, tay đưa ra sờ bên giường, không có ai.
Cô giùng giăng ngôi dậy, vén chăn lên xuống giường, cô không xỏ dép, chân trần giãm trên tắm thảm mềm mại thật dầy, cô muốn tìm Cố Dạ Cần.
Đi được mấy bước nghe được tiếng động nhỏ trong phòng tắm, cô đi tới, cửa phòng tắm mở ra, Cố Dạ Cần đang đứng ở bên đài rửa mặt giặt quần áo.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu lam với quần tây tối màu, anh vẫn chính là như vậy, cách phối đồ sạch sẽ đơn giản nổi bật lên thân hình anh tuần.
Bên cạnh đài rửa tay có một cái chậu nhỏ màu hồng, anh đang giặt đồ lót của cô, bọt xà bông trào ra từ tay anh, ánh đèn trong phòng tăm vàng nhạt mờ ảo, khiến bóng người an tĩnh ấy càng thêm cô đơn.
Diệp Linh nhìn một chút đã cảm thấy mặt ướt rượt, cô vươn tay sờ, lệ đã đầy mặt.
Cô đã khóc ướt cả mặt.
Phảng phất thần giao cách cảm, lúc này Cố Dạ Cần đột nhiên xoay người thấy được cô, anh bỏ lại quần áo, qua loa lau tay, nhấc chân dài đi tới: “Sao lại xuống giường, chân trần không lạnh à?
Bị cảm thì sao?”
Anh ôm ngang cô lên, đưa về bên giường lớn mềm mại.
Diệp Linh một lần nữa nằm lại trong giường lớn, anh vươn tay xách chăn tới đắp kín cô lại, anh chau chặt mi tâm, trong giọng nói dịu dàng có phần trách cứ: “Muốn làm gì cứ mở miệng gọi là được, anh mới vừa giặt quần áo, lát nữa xuống lầu nấu cơm cho em, chúng ta thử ăn thêm một chút một lần nữa, Ginn) S8…
Giọng anh hơi ngừng, bởi vì có lòng bàn tay ấm áp đi tới mi tâm đang chau chặt của anh, bên tai quanh quần giọng nói dịu dàng của cô: “Chồng ơi, đừng chau mày nữa.”
Cố Dạ Cần chắn động, đôi đồng tử đen dán chặt vào cô.
Cô gọi anh là cái gì?
Chồng?
Cố Dạ Cẩn nói không rõ cảm nhận trong lòng, anh nên mừng rỡ không?
Đúng, hẳn là mừng rỡ như điên, bởi vì hai người kết hôn đã lâu như vậy, cô lại chưa từng gọi anh là chồng, đây là lần đầu tiên.
Tiếng “chồng” này rốt cục anh đã đợi được rồi.
Thế nhưng, anh một chút cũng không mừng rỡ được, bởi vì tình trạng cơ thể cô càng ngày càng tệ, cô hiện tại tốt chuyển đại khái giống như… hồi quang phản chiếu…
Diệp Linh chậm rãi vươn hai tay, sờ lên mặt mũi anh tuấn của anh, cô chau hàng mày thanh tú, trong mặt mày tât cả đều là không nỡ: “Chồng ơi, anh sao gầy quá vậy? Ngay cả râu cũng không cạo.”