Chương 2240:
Anh giơ ngón cái ra lau lệ trên mặt cô, cúi người hôn chỉ chít lên khuôn mặt nhỏ của cô.
Diệp Linh cũng thực sự yêu ớt, hai tay nhỏ bé siết vạt áo trước ngực anh, thân thể cô nho nhỏ gầy yếu, ngồi ở trong ngực anh thực sự giống như một cô gái nhỏ, cô vẫn còn đang bất mãn vặn vẹo, hai cái đùi mảnh khảnh cọ xát quần tây đắt tiền của anh, lưu lại nếp nhăn trên đó.
Dưới ánh đèn sáng ngời bọn họ ôm chặt lẫn nhau, trong đôi mắt đẹp long lanh ấy chứa lệ, là dáng vẻ cô gái yếu ớt, anh đau lòng vô cùng, ôm cô dỗ dành, hận không thể dâng hết nhu tình cho cô.
Diệp Linh dần dần dừng khóc, cô vùi trong ngực anh, một nửa là bị anh dỗ ngoan, phân nửa là do đã mệt nhoài.
Đâu mơ mơ màng màng, cô vươn hai tay ôm cổ người đàn ông: “Cố Dạ Găng”
Cô khe khẽ lưu luyến gọi tên anh.
Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh không biết tiếng “Cố Dạ Cẩn” này là vừa rồi do anh dạy cô, hay là đã thâm nhập cốt tủy cô.
“Ừ, anh ở đây.” Cố Dạ Cần dùng cánh tay trái nâng cơ thể nho nhỏ của cô lên, để cô thoải mái co trong ngực anh, tay phải múc canh, thổi thổi sau đưa tới bên môi cô: “Ngoan, ăn vài miếng nào.”
Diệp Linh đã mệt đến không mở mắt ra được, tâm bệnh lần này kéo sụp một nửa thân thể cô, ngay cả đầu đều là bảy phân hô đô ba phân thanh tỉnh.
Có lúc cô không phân rõ mình đang ở đâu.
“Ah.” Cô khéo léo há cái miệng nhỏ nhấp một miếng.
Ăn không ngon, nên cô chau đôi mày thanh tú.
Có Dạ Cần hôn cánh mũi thanh tú của cô, đại khái bởi vì mang thai, mùi hương trên người cô có chút vừa ngọt vừa nặng mùi bơ sữa, anh rất thích ngửi, mê luyến mùi hương trên người G19} “Vợ, ăn hai miếng nữa nào, vì bé con ăn hai miếng.” Anh dịu dàng dỗ cô.
Diệp Linh lân này ngoan, an tĩnh làm ô trong ngực anh, cô há miệng, để anh đút canh, lần này cô không tùy hứng nữa, ăn hết canh vào.
Trong mắt Cố Dạ Cẩn có vui mừng, thấy cô buồn ngủ, anh nhẹ nhàng lay động cô: “Vợ, lát nữa rồi hãng ngủ, anh đút em ăn chút cơm.”
Diệp Linh tìm được cổ anh, chôn thật sâu vào: “Em no rồi, ngày hôm nay không ăn cơm được không?”
Cố Dạ Cần cảm thấy trái tim vừa xốp vừa mềm vừa đau, mặt của cô chôn trong cổ anh, đôi môi đỏ cọ trên da thịt anh, anh đã cảm thấy vọt lên một tia điện, phóng khắp thân thể.
“Vợ ngoan, anh đút em ăn chút cơm, dù vài miếng cũng được, em bây giờ quá gầy, cần béo lên một chút.”
Cô nào có dáng vẻ phụ nữ mang thai, toàn thân không có chút thịt, lại ăn ít như vậy, ăn chút canh đó sao mà đủ phần cho cô và bé con?
Anh yêu thương cô biết bao nhiêu.
“Không muốn nha, em thực sự không muốn ăn…” Diệp Linh ôm cổ của anh kiên trì nói.
Cố Dạ Cẩn không thể miễn cưỡng cô nữa, được rồi, anh thừa nhận anh thỏa hiệp.
Lúc này Diệp Linh nhẹ giọng nói: “Cố Dạ Cần, anh nói, em thực sự có thể…
bình an sinh bé con… ra được không?”
“Suyt, đừng nói lung tung!” Cô Dạ Cân nghiêng mặt, tìm được đôi môi mềm mại của cô đỏ khẽ hôn lên: “Em nhất định có thể bình an sinh bé con ra, không có việc gì đâu, hết thảy đều có anh đây, chúng ta một nhà ba người sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau.”
“Dạ.” Diệp Linh gật đầu, cô nhắm mắt lại, thực sự ngủ.