Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 229



Chương 228:

 

Ha ha ha, không sao không sao. Chỉ là anh nghe thây một câu chuyện đùa rất buồn CƯỜI, đừng bận tâm tới anh…” Hoắc Tây Trạch cười mà đau cả bụng.

 

Mạc Tuân bị nói thành “tâm lý biến thái” lười nhác mà dựa vào sô pha, đôi chân dài nho nhã mà vắt lên nhau. Hai ngón tay kẹp điều xì gà, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt tuận tú của anh, nhìn rất mờ ảo, thêm máy phần thần bí mà cao lãnh.

 

Anh hút rít một hơi thuốc, sau đó từ tốn nhìn Hoặc Tuyền một cái: “Đừng nhắc tới cô ta, mất hứng.”

 

Lòng Lê Nghiên Nghiên vui như nở hoa. Mạc Tuân bây giờ còn ¡ không muốn nhắc tới Lê Hương nữa, còn nói mất hứng. Anh đây là đang xác nhận đã chia tay thật rồi?

 

Tôt quá rồi!

 

Hoắc Tây Trạch bội phục mà nhìn Mạc Tuân: Nhị ca, †ừ lúc nào mà anh đổi qua nghành diễn xuất rồi?

 

“Anh Dạ Gận, hôm nay sinh nhật anh, em đã chuẩn bị cho anh một món quà.”

 

Có Dạ Cần nhìn Hoắc Tây Trạch một cái, lười nhác mà hỏi một câu: “Cái gì?”

 

Hoắc Tây Trạch búng ngón tay, liền có một đám các cô gái đi ra, bọn họ ăn mặc mát mẻ, đầu đội tai mèo, người nào cũng xinh đẹp tươi trẻ.

 

“Anh Dạ Cần, đây là miêu nữ lang mà em chuẩn bị cho anh. Mau nhìn xem, họ đều là mỹ nữ.” Hoắc Tây Trạch nóng lòng khoe công.

 

Các miêu nữ lang đều đi tới, nhiệt tình mà vây quanh Có Dạ Cần: “CÓ thiếu, chúc sân sinh nhật vui vẻ. Tối nay chúng em đều là của anh đấy.”

 

Có Dạ Cần mặc một chiếc áo sơ mi trăng quần đen dài, tuần tú. Sống lưng thẳng thướm dựa vào sô pha, cả ng) có chút lười biếng lạnh lùng.

 

Bị một đám miêu nữ lang vây lấy, anh không hứng thú, ánh mặt cũng không dừng lại trên người bọn họ.

 

Lúc này có một lão tổng cười nói: “Nhắc tới người đẹp, đệ nhất mỹ nhân Hải Thành chúng ta là Diệp mỹ nhân. Có thiếu, em gái Diệp mỹ nhần của cậu sao không tới? Chúng tôi sao không nhìn thấy Diệp mỹ nhân?”

 

“Đúng thế, chúng tôi đã hai năm.

 

không nhìn thây Diệp mỹ nhân rồi, đêu chỉ có thê nhìn thây trên tivi, tạp chí. Hai nám không gặp, chúng tôi đều muốn gặp Diệp mỹ nhân chút đấy.”

 

Hoắc Tây Trạch thật sự muốn đá mấy tên công tử bột này một cái. Anh dè dặt mà nhìn Cố Dạ Cần một cái.

 

Nhắc tới Diệp, Linh, trên khuôn mặt tuấn tú của Có Dạ Cần không có biểu hiện gì, vẫn dáng vẻ lười nhác. Hứng thú đôi với bữa tiệc sinh nhật tối nay của anh không lớn lắm.

 

Lúc này bên tai truyền tới một thanh âm mêm mại: ““Đê tôi xem thử ai nói xấu sau lưng tôi thê?”

 

Mọi người ngắng đầu lên nhìn. Lê Hương và Diệp Linh tới rôi.

 

Diệp Linh vừa đi vào, đang nhậc tay tháo kính râm xuống, mái tóc xoăn màu trà xõa trên vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại.

 

Lê Hương đeo một tắm khăn che mặt, đôi mắt đen nhánh sáng rực, lúc chuyên động thì phát ra tia sáng rực rỠ.

 

Hai mỹ nhân vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm.

 

Ánh mắt của Diệp Linh dừng lại trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần, nghịch ngợm cười nói: “Anh, sinh nhật vui vẻ, 27 tuổi rồi không nhỏ nữa, sớm tìm cho em một chị dâu.”

 

Có Dạ Cần nhìn cô, mím đôi môi mỏng.

 

“Lê Hương, em tới rồi?” Lúc này Lê Nghiên Nghiên rất vui khi Lê Hương tới. Cô ta vội nói: “Lê Hương, N gần đây của em âm ï như vậy, thê nào, ông chồng ở U Lan Uyễn đó của em không ra tay với em đây chứ?