Chương 2302:
Diệp Linh kinh ngạc, cô luôn cảm thấy người như Cố Dạ Cẩn tự mình xếp hàng mua vé xem phim cũng rất kỳ quái rồi, anh còn mua cả bắp rang bơ.
“Anh mua bắp rang bơ luôn hả?”
“Không muốn ăn?” Cố Dạ Cần đưa bắp rang bơ cho cô.
Diệp Linh lắc đầu: “Bắp rang bơ này anh mua cho Vương Ny Nhi đúng không! Đồ của Vương Ny Nhị, tôi không thèm ăn đâu.”
Anh thật đúng là diễn mà cũng làm bài bản thật, xem phim thì thôi, còn mua bắp rang bơ, anh là cảm thấy Vương Ny Nhi còn chưa đủ thích anh hả!?
Cố Dạ Cần cảm thấy buồn cười, song anh cũng không nói gì, mà vươn tay nắm tay cô: “Đi, đi xem phim thôi.”
“Anh mau buông tay, tôi không muốn anh nắm tay!” Diệp Linh muốn rút tay mình về, người này… sao lại tùy tiện nắm tay con gái thế chứ…
“Đông người, đừng quậy!” Cố Dạ Cần chẳng những không buông tay, ngược lại càng nắm chặt bàn tay nhỏ mềm như không xương bé của cô trong lòng bàn tay của mình hơn.
Hiện tại đã bắt đầu soát vé, thật sự rất nhiều người, Diệp Linh sợ người khác đụng vào bụng mình, nên thực sự không dám quậy.
Nhìn đôi tay nhỏ bé của mình bị anh khóa trong lòng bàn tay, một cảm giác an toàn và ngọt ngào trước nay chưa từng có lan ra trong tim, Diệp Linh cúi cái đầu nhỏ, bên môi lặng yên nhếch lên một vòng cung.
Vào sảnh phim, Diệp Linh nhỏ giọng hỏi Cố Dạ Cẩn: “A Sinh, Vương Ny Nhi bị gì vậy, sao còn chưa tới?”
Cố Dạ Cần không có biểu cảm gì: “Cô ta sẽ không tới.”
“Cái gì? Vậy Tiểu Phương làm sao bây giờ? Tôi muốn trở về.” Diệp Linh đứng dậy muốn đi.
“Tiêu Phương đã an toàn vê nhà.”
“A? Thật không?” Diệp Linh có hơi không tin.
“Đương nhiên là thật.” Cố Dạ Cần giữ lại gáy cô, để cô đặt ánh mắt trên màn hình: “Lẽ nào em không muốn xem thử người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi vừa khen sao, Diệp Linh, em có phải sợ rồi không, nên muốn mượn cơ hội chạy trốn!?”
Cô sợ?
Buồn cười!
Bị kích như thế, Diệp Linh liền ngồi thẳng lưng: “Được thôi, giờ tôi sẽ thử xem cô ta có xinh như tiên hay không!”
Lúc này phim đã chính thức bắt đầu, Diệp Linh thấy được tên phim – (Kiếp Phù Du) .
Diệp Linh trong nháy mắt cứng đờ.
(Kiếp Phù Du} là bộ phim cô đóng vai chính, cũng là tác phẩm cuối cùng cô thối lui sống ẩn, tác phẩm này bầu bạn cô tất cả bi thương ly hợp trong cuộc đời cô, bây giờ ở lúc cô không biết, đi lên màn ảnh, tiến nhập tầm mắt mọi người.
Ngày hôm nay, mọi người vì cô mà đến.
Diệp Linh cảm thấy khiếp sợ, mờ mịt, cô hoàn toàn không nghĩ tới Cố Dạ Cần lại dẫn cô đến xem Kiếp Phù Du) rồi.
Hôm nay là ngày đầu công chiếu, anh và cô đều không vắng mặt.
Rất nhanh đã bắt đầu chiếu phim rồi, Diệp Linh ở trong màn ảnh thấy được bản thân, khi đó cô còn chưa bị hủy dung, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay mềm mị kiều diễm, đồng phục học sinh màu lam thanh thuần, sườn xám phong tình vạn chủng, đã đưa tới oanh động cả rạp chiếu.