Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2340



Chương 2340:

 

Cái gì?

 

Sắc mặt Tiêu Đình Đình cũng thay đôi, nơi này là đường cao tốc, ä xuống xe ở chỗ này thì về kiểu gì, ở đây không gọi được xe.

 

Anh muốn vứt ả ở đây?

 

“A Thành, anh có phải điên rồi hay không, tại sao anh có thể bỏ em ở nơi này, em…”

 

“Xuống xe, tôi không thích nói lần thứ hai, hiểu ý của tôi không?” Tiêu Thành trực tiếp cắt lời ả.

 

Tiêu Đình Đình nhìn Tiêu Thành lúc này, đôi mắt u trầm kia như nhiễm nước sơn, dưới ánh trăng nhạt nhòa tản ra ánh sáng âm u, như dã thú nguy hiểm ẩn núp trong rừng rậm, làm người ta kinh sợ.

 

Tiêu Đình Đình tê rần da đầu, ả kéo ra cửa xe kế bên người lái, xuống xe.

 

“Tiêu Thành, anh thực sự quá đáng, anh có tin không em sẽ mách với bó, hoặc là, em sẽ không muốn kết hôn với anh nữal” Tiêu Đình Đình không phục, căn răng uy hiếp nói.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp “brr” một tiếng, Tiêu Thành đạp chân ga, phóng đi rồi.

 

Tiêu Đình Đình bị phun một mặt đầy khói xe, không gì sánh được chật vật và phẫn nộ.

 

Tô Tiêu Đường còn đứng tại chỗ, không đi.

 

Rất nhanh, bầu trời đổ cơn mưa phùn lất phát, trời mưa.

 

“Băng Băng, con đã gặp được Tiêu Thành rồi, cùng mẹ đi, chúng ta rời khỏi nơi này về nhà đi.” Dương Kim Đậu bung chiếc dù xanh đen trên đỉnh đầu Tô Tiểu Đường.

 

Hàng mi dài như cánh ve an tĩnh thống xuống, Tô Tiểu Đường không lập tức đáp: “Con đợi Tiêu Thành.”

 

Cái gì?

 

Dương Kim Đậu sửng sốt: “Băng Băng, vừa rồi con cũng đã thấy, Tiêu Thành và Tiêu Đình Đình ở cùng nhau, cậu ta đã đi rồi.”

 

“Anh ấy sẽ trở lại.”

 

“Con…” Dương Kim Đậu có chút tức giận, kỳ thực tính cách cô con gái này phần nhiều giống bà, song, càng bướng bỉnh hơn.

 

Lúc này nơi xa xa chạy nhanh đến một chiếc xe sang trọng, sau đó ngừng lại ở trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, thân thể cao ngất của Tiêu Thành nhảy vào ánh mắt.

 

Tiêu Thành tới.

 

Dương Kim Đậu bị kiềm hãm, bà thật không ngờ Tiêu Thành đi mà quay lại, thực sự đã trở về.

 

Tiêu Thành đi tới trước mặt Tô Tiểu Đường, hai người bốn mắt giao nhau.

 

“Tiêu Thành, cậu và Băng Băng trò chuyện một lát đi, vừa rồi Băng Băng không chịu đi, con bé nói phải đợi cậu trở về.” Nói xong Dương Kim Đậu rời đi.

 

Nơi đây chỉ còn sót Tiêu Thành và Tô Tiểu Đường, Tiêu Thành mím môi, trầm thấp hỏi: “Em chờ tôi làm cái gì?”

 

Tô Tiểu Đường ngẳắng khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ nhìn anh, đêm nay cô búi mái tóc lên tùy ý, càng thêm thanh thuần xinh đẹp, đôi mắt hạnh đen láy ươn ướt: “Tôi chờ anh trở lại cho ta một lời rõ ràng.”

 

Những lời này nhanh chóng kéo Tiêu Thành đến ký ức buổi tối kia, da thịt cô gái tựa như mỡ dê con thượng đẳng, bị anh làm ra đủ loại màu sắc.