Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2353



Chương 2353:

 

“Được tiên sinh, tôi ômTiểu Điềm Điềm đi, đút trước chút sữa bột.”

 

Bà vú ôm Tiểu Điềm Điềm đi, Cố Dạ Cần đi tới bên giường, trên mặt Diệp Linh còn đọng nước mắt, bộ dáng kia rất đáng thương.

 

Cố Dạ Cần vươn tay gạt nước mắt đi, hôn một cái trán cô, nhẹ giọng nói: “Đau thì thôi, bây giờ bé con đa số đều uống sữa bột, không cần sữa mẹ nuôi nắng.”

 

Diệp Linh chu môi, lắc đầu: “Không muốn, ban nãy em chỉ là quá đau, chờ em quen cơn đau này, em sẽ thử lại lần nữa.”

 

Cô Dạ Cân nhìn đôi mắt dũng cảm của cô, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù: “Ừ, em là dũng cảm nhất, giỏi nhất, em nhất định sẽ làm được.”

 

Diệp Linh kéo chăn cao, đắp đến dưới bả vai cô, một cái tay nhỏ trong chăn lặng lẽ phủ lên chỗ đau của cô, cô cảm thấy mắt dính chặt không mở ra nổi, lại muốn ngủ.

 

“Ngủ một giấc đi em!” Cố Dạ Cần yêu thương vuốt đầu nhỏ của cô.

 

“Dạ.” Diệp Linh hai mắt nhắm nghiền.

 

Diệp Linh đang ngủ, Tiểu Điềm Điềm lại băt đâu khóc.

 

Bà vú ôm Tiểu Điềm Điềm dỗ dành, nhưng có dỗ thế nào cũng không được, cô bé nhỏ xíu gào giọng khóc, đã khóc đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ.

 

Bà vú cầm bình sữa, bên trong bình sữa là sữa bột: “Tiên sinh, Tiểu Điềm Điềm quá thông minh, ban nãy mới cho cô bé bú chút sữa mẹ, hiện tại làm cách nào cũng không chịu bú sữa bình, tôi đưa bình sữa tới miệng Tiểu Điềm, bé liền phun ra, lúc này lại đói bụng rồi, nên khóc thét không ngót.”

 

“Hay là, chúng ta để thái thái thử lại thử một lần, cho… bé con uống chút sữa nhé!?” Bà vú hỏi dò.

 

Bà vú là vú em trong giới hoàng kim giàu có, đã làm với vô sô nhà hào môn, phụ nữ ở các gia đình hào môn ấy thường không có địa vị gì, sinh con nhất định phải cho bú sữa, dù sao mẫu bằng tử quý, họ cũng chẳng để tâm đến người phụ nữ có đau hay không.

 

Thế nhưng bà vú cũng đã nhìn ra, vị tiên sinh này đã xem thái thái là tâm can bảo bối, rất không nỡ để cô đau.

 

“Linh Linh đã ngủ rồi, đừng gọi cô ấy dậy, Tiểu Điềm Điềm giao cho tôi đi! Tôi tới ôm bé một cái.” Cố Dạ Cần đã đi tới.

 

“Tiên sinh, anh làm được chứ?”

 

Có Dạ Cần vươn hai tay thận trọng ôm Tiểu Điềm Điềm vào trong ngực, tròng mắt nhìn thoáng qua con gái đang cao giọng khóc, anh gật đâu: “Được.”

 

Tiểu Điềm Điềm khóc đến chảy đầy mồ hôi cả người, Cố Dạ Cần vén chăn lên một chút, ôm cô bé đong đưa dỗ trong hành lang, anh thấp giọng nói: “Suyt, Tiểu Điềm Điềm, đừng khóc lớn tiếng như vậy, mẹ đang ngủ, đừng ồn ào làm mẹ tỉnh nhé.”

 

“Tiểu Điềm Điềm, mẹ sinh con ra rất đau đón, hiện tại con đã ra đời, phải thông cảm tương yêu mẹ, sữa bột uống rất ngon, con cứ uống thử một chút sữa bột, đợi mẹ tỉnh ngủ, sẽ cho con bú có được không?”

 

Cố Dạ Cần nhìn cô con gái nhỏ, càng ôm cô bé cao lên, đưa ngón tay ra chọc vài cái vào khuôn mặt nhỏ mềm nhũn của cô bé, dùng giọng nói chỉ hai bố con mới nghe được, nhẹ nhàng cất giọng: “Tiểu Điềm Điềm, mẹ còn rất nhỏ, vẫn còn là một cô gái mà thôi, lần đầu tiên làm mẹ, về sau con còn phải thông cảm nhiều hơn, mẹ không quen cho bú sữa, sẽ đau, con ngoạm tỉ mẹ phải nhẹ một tí, nhất là không thể cắn mẹ, bình thường bố chỉ cần… hơi chút dùng chút lực, mẹ con đã khóc rồi.”

 

“Tiểu Điềm Điềm, hiện tại phối hợp một chút, uống sữa bột nhé con?”

 

Tiểu Điềm Điềm: “… oe oe…” Con nghe không hiệu a.

 

Lúc này có hai cô y tá từ hành lang gấp khúc đi qua, nghiêng mặt nhìn, người đàn ông cao to tuấn tú một cánh tay ôm con, nơi lưng gồ lên chính là sức mạnh của bắp tay, đầy nam tính.