Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2368



Chương 2368:

 

Cô lo lắng chỗ đó của anh xảy ra vấn đề, vẫn lo lắng cho anh, nhưng không nghĩ đến anh lại có phản ứng với một người phụ nữ khác.

 

Người phụ nữ khác đã chữa lành anh.

 

Anh bình thường lại rồi, cô hẳn là vui vẻ cho anh mới đúng, thế nhưng không phải, cô không vui, thậm chí cô rất tức giận!

 

Cô cảm giác mình chính là một bình giấm bị vỡ, đầy người vị chual Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, Diệp Linh nhìn một chút, là chỗ mộ viên bố mẹ cô gọi.

 

Diệp Linh trong lòng lộp bộp giật mình, cô nhanh chóng nhìn về phía tờ lịch, ngày mai là ngày giỗ của bố mẹ cô.

 

Diệp Linh ấn phím nhận nghe điện thoại: “Ư…được, tôi ngày mai sẽ đên đúng giờ…”

 

Cô phải dẫn Tiểu Điềm Điềm trở về thăm bố mẹ.

 

Diệp Linh nhìn chính mình trong gương, cô vẫn như hoa như ngọc như cũ, song vết sẹo bên má phải đã phá hủy hết thảy, ban nãy cô bác sĩ cũng do nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô mới cậy mạnh.

 

Bởi vì mang thai, Lê Hương trì hoãn việc trị liệu với gương mặt cô, hiện tại Tiểu Điềm Điềm đã sinh ra, cô đã có thể đi trị liệu mặt lại rồi.

 

Diệp Linh cảm giác mình đã sa sút quá lâu, bây giờ là thời khắc để đóa hồng đỏ kiều diễm nhất trọng sinh.

 

Lúc này bên tai truyên đên tiêng gõ cửa, còn có giọng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, là anh, mở cửa một chút đi em.”

 

Diệp Linh đứng dậy, đi tới mở cửa phòng ra.

 

Cố Dạ Cẩn thân cao chân dài đứng lặng ở ngoài cửa, trên ngũ quan tuấn mỹ lộ ra cưng chiều lấy lòng, sau đó đưa một vật tới: “Linh Linh, đừng tức giận, cái này tặng cho em.”

 

Là một đóa hồng kiều diễm ướt át.

 

Anh tặng cô hoa hồng đỏ.

 

Diệp Linh nhận hoa hồng đỏ, đặt dưới mũi thở ngửi một cái, thơm.

 

“Linh Linh, anh…”

 

“Cố Dạ Cần,” Diệp Linh ngắt lời anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

 

“Cái gì?” Cố Dạ Cần hỏi.

 

“Ngày mai là ngày giỗ bố mẹ em, nên đêm nay em muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi.”

 

Cố Dạ Cần biến sắc: “Ý em là không định mang theo anh? Em bây giờ là Cố thái thái của anh, Tiểu Điềm Điềm là con gái của a nh, bố mẹ của em cũng chính là bố mẹ của anh, anh muốn đi chung với em.”

 

“Cố Dạ Cần, em muốn mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian.” Diệp Linh đột nhiên nói.

 

Con ngươi đen nhánh của Cố Dạ Cần đột nhiên co rụt lại, môi mỏng đã mím thành đường thẳng lạnh lẽo: “Không được, anh nói không được.”

 

Cô và Điềm Điềm đều là mạng của anh, anh làm sao có thể để hai mẹ con cô rời đi, đừng nói một đoạn thời gian, cho dù một giây một phút cũng không được.

 

“Cố Dạ Cẩn, em không phải thương lượng với anh, mà là thông báo với anh.” Nói Diệp Linh xoay người, nhanh chóng sắp xếp hành lý, sau đó ôm lấy Tiểu Điềm Điềm đang ngủ say.

 

“Linh Linh!” Cô Dạ Cân siệt lại cô tay mảnh khảnh của cô: “Đừng đi, đi cũng được, mang anh đi chung đi, được không?”