Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2392



Chương 2392:

 

Anh từ trước đến nay là một người lạnh lùng bình tĩnh khắc chế, anh biết mình chớ nên ngăn cô lại, cả hai giả vờ không quen mới là tốt nhất, thế nhưng, anh vẫn muốn biết cô sống có tốt hay không.

 

Hà Băng ngước khuôn mặt trứng ngỗng nhìn anh, sau đó tràn ra vài câu lạnh lùng: “Tôi sống có tốt hay không liên quan mẹ gì đến anh.”

 

Tiêu Thành nhíu mày kiêm lên, trâm giọng không vui nói: “Giỏi rồi, ai dạy em nói tục?”

 

“Anh quản rộng thật đầy.”

 

“Không phải tôi muốn quan tâm đến em, tôi có có nghĩa vụ với bố em, nếu như bố em còn sống, ông ấy cũng sẽ không thích em nói thô tục.”

 

Hà Băng “ah” một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: “Nếu như bố tôi biết anh thay ông ấy dạy dỗ tôi, dạy đến trên giường, không biết bố tôi có thể tức đến bật mồ sống dậy không nữa.”

 

Cô đột nhiên nhắc tới đề tài kia, nhắc tới buổi tối ba năm trước ở trong khách sạn kia, Tiêu Thành mím môi mỏng một cái, trong tròng mát u trâm rât nhanh dính vào một tầng ám sắc.

 

Hai người đều im lặng.

 

Hà Băng không muốn ở lâu, cô xoay gót đi liền.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp, bàn tayTiêu Thành đột nhiên dò xét qua, chế trụ cỗ tay mảnh khảnh của cô.

 

Hà Băng cứng đờ, cô chưa từng nắm tay người khác giới, thế nhưng cô cũng biết lòng bàn tay của anh rộng lớn đến mức nào, hơn nữa lòng bàn tay của anh có vết chai thô dày, đêm hôm đó tay anh ở trên người cô tùy ý, làm cho cô rất đau.

 

Hà Băng theo phản xạ có điều kiện hắt tay anh ra, lạnh lùng trừng mát vê phía anh: “Đừng đụng vào tôi!”

 

Tiêu Thành cũng không có ý sàm sở cô, nhưng thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, rõ ràng cho thấy cô vô cùng phản cảm và chán ghét anh đụng vào, buổi tối kia… cô vốn không muốn, là anh cưỡng ép cô.

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Tiêu Thành dâng lên một tầng sương lạnh: “Có phải em vẫn còn hận tôi không?”

 

Ba năm trước đây cô rời đi trong đêm mưa, câu nói sau cùng chính là — Tiêu Thành, tôi hận anhl Hà Băng lạnh lùng nhìn anh: “Lễ nào tôi không nên hận anh sao, là anh hủy đi sự trong sạch của tôi, anh chính là một tên tội phạm cưỡng hiệp, tôi vĩnh viên sẽ không tha thứ cho anh, tôi vĩnh viễn hận anhl”

 

Cổ họng Tiêu Thành chan chát, lời muốn nói rất nhiều, thế nhưng cuối cùng một chữ đều không ra khỏi miệng được, một lúc lâu anh chậm rãi nói: “Được, lời của tôi vẫn không đổi, ba năm trước đây em không giết tôi, mạng của tôi vẫn là của em, bất cứ lúc nào em đều có thể tới lấy!”

 

Anh nói mạng của anh vẫn là của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy.

 

Hà Băng không nói gì thêm, lúc này có một người đi qua đây: “Băng Băng, con làm sao đi vệ sinh lâu như vậy, mau cùng mẹ đi về, Đường Ngọc chờ con đến sốt ruột rồi kìa.”

 

Hà Băng quay đầu, Dương Kim Đậu tới.

 

Dương Kim Đậu rất sợ Tiêu Thành và Hà Băng dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, cho nên khi hai người đều biến mắt bà ngay lập tức tìm tới, quả nhiên hai người ở cùng một chỗ, sắc mặt Dương Kim Đậu hơi khó coi.

 

“Thành gia, chúng ta đêu là người trưởng thành rồi, lúc làm việc phải cân nhắc hậu quả, thân phận của cậu bây giờ ra ra vào vào trong mưa máu, nếu như đến gần Băng Băng, nhất định sẽ mang đến nguy hiểm cho Băng Băng.”

 

“Hơn nữa, hiện tại Thành gia là một người đã có vợ, bố của con trai, nếu để người khác nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ, người khác sẽ nghị luận Băng Băng thế nào, cậu hy vọng Băng Băng sẽ bị bêu danh là hồ ly tinh, bồ nhí phá hoại gia đình người ta sao?”