Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2399



Chương 2399:

 

Hà Băng im lặng vài giây: “Đường Ngọc đã trưởng thành, tớ không biết lý do anh ta đánh nhau là cái gì, thế nhưng anh ta phải gánh được hậu quả. Julie, nếu như cậu muốn giúp anh ta, gọi tớ chẳng có ích gì, bởi vì tớ không phải cảnh sát, kiến nghị cậu gọi 110.”

 

dJulie sợ ngây người, cô ấy hoàn toàn không ngờ Hà Băng sẽ lý trí tính táo lại lạnh lùng nói ra những lời này, hơn nữa bên kia Hà Băng đã định cúp điện thoại.

 

Lúc này cổng lớn quán bar “oanh” một tiếng đạp ra, gió lạnh bên ngoài cuốn đến, Julie ngắng đầu, lúc này ở cạnh cửa thấy được một thân thể cao ngắt.

 

Oa, đẹp trai quá đi!

 

dulie hai mặt sáng rực.

 

Tiêu Thành tới!

 

Phía sau Tiêu Thành theo một nhóm hộ vệ áo đen, hộ vệ áo đen đã canh giữ trọn lối ra vào của quầy bar, cặp mắt đen trằm thâm của Tiêu Thành nhìn thoáng qua trong đám người hỗn loạn, sau đó tập trung ở trên người Đường Ngọc và Triệu Kiệt ,, anh nhắc chân dài, bước chân mang gió đi tới.

 

Mới vừa đến, đoàn người tán loạn không biết khi nào yên tĩnh lại, chỗ Tiêu Thành đi qua, mọi người nhao nhao nhường ra một con đường.

 

Đường Ngọc và Triệu Kiệt đánh say sưa, rất nhanh Triệu Kiệt đã chiếm thế thượng phong, hăn nện một năm đâm tới trên khuôn mặt tuấn tú của Đường Ngọc, Đường Ngọc chật vật lảo đảo về phía sau hết mấy bước, sắp ngã sắp xuống.

 

Thế nhưng lúc này phía sau có một bàn tay duỗi tới, kéo lại cỗ áo của anh ta, sau đó nhẹ nhàng kéo lên, Đường Ngọc hệt như con gà con bị xách đứng thẳng.

 

Đường Ngọc ngẳắng đầu, khuôn mặt anh tuần củaTiêu Thành đã phóng đại trong tầm mắt.

 

“Dượng, dượng đến rồi!”

 

Ngày hôm nay Tiêu Thành mặc trên người áo sơmi xám lạnh quần tây đen, anh một tay đsut trong túi quần, mi tâm hơi chau nhìn lướt qua hướng Đường Ngọc và Triệu Kiệt, sau đó trầm giọng không vui nói: “Các cậu ở chỗ này náo cái gì?”

 

Tiêu Thành đi ra từ nơi liếm máu trên lưỡi dao, lại một mực nằm ngồi trên địa Vị cao, năm nay 36 tuổi anh đã có cảm giác thâm trầm rất nặng mà năm tháng ban cho, đây tuyệt đối không phải là thứ mà Đường Ngọc Triệu Kiệt ở cái tuổi này có chống đỡ được.

 

Từ dáng vẻ con gà con bị xách khi nãy đến lên tiền bây giờ, Đường Ngọc đều cảm thấy mình giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.

 

“Dượng, Triệu Kiệt sỉ nhục Băng Băng, hắn nói Băng Băng là một đôi giày rách, hắn nói Băng Băng sớm đã bị đàn ông chơi qual”

 

Tiêu Thành cũng không thích Đường Ngọc và Triệu Kiệt đánh nhau, vào tuổi của anh và trong mắt người đàn ông đã từng trải, hành vi đánh nhau của bọn họ đặc biệt ngây thơ.

 

Hơn nữa, Đường Ngọc đánh thì đánh rồi, còn đánh không lại, nên rất uất ức.

 

Nhưng bây giờ Đường Ngọc nói anh biết, có người nói Hà Băng là một đôi giày rách.

 

Tiêu Thành biến sắc, giữa mi tâm anh tuấn dâng lên một tầng khói mù, ánh mắt như chim ưng phóng đến trên người Triệu Kiệt.

 

Từ Tiêu Thành lên sân, chính là điểm chú mục của toàn trường, Triệu Kiệt căn bản không còn cách nào tảng lờ được, hiện tại Tiêu Thành quét mắt đến, như đỉnh thái sơn áp xuống, Triệu Kiệt trực tiếp tê rần da đầu, thế nhưng hắn không chịu thua, nhanh chóng hét lên: “Đường Ngọc, lẽ nào tao nói sai sao, mày chấp nhận hiện thực này đi!, Hà Băng chính là một đôi giày rách!”

 

“Mày!

 

Đường Ngọc muốn lên trước, nhưng có một thân ảnh nhanh hơn anh, nhanh như chớp tiến lên, sau đó một cước đá vào Triệu Kiệt.