Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2440



Chương 2440:

 

“Thật ngại quá.” Dương Kim Đậu nhanh chóng xin lỗi, song bà ta không dừng bước, trực tiếp đi về phía trước.

 

Tiêu lão gia tử nhìn bóng lưng Dương Kim Đậu, lúc này thủ hạ tâm phúc bên người đột nhiên nghi ngờ nói: “Lão gia tử, sao tôi cảm giác người phụ nữ này hơi quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu ấy ạ?”

 

“Ở đâu?” Tiêu lão gia tử hỏi.

 

Thủ hạ tâm phúc suy nghĩ một chút, hình như là ba năm trước đây, hắn ta ở… cạnh Tiêu Thành đã từng thấy qua Dương Kim Đậu.

 

Thủ hạ tâm phúc nhanh chóng che bên tai Tiêu lão gia tử thấp giọng nói: “Lão gia tử, người phụ nữ này…”

 

Trong Tây nội đường vắng vẻ của khách sạn, cửa bị mở ra, Tiêu Thành đạp đôi giày vừa dày vừa nặng đi vào, hai cánh tay Tiêu Đình Đình khoác trong khuỷu tay bền chắc của anh.

 

“Thành gia, Đại tiểu thư, hai người đã tới.” Lão Hỗ đứng lên.

 

Lão Hồ là thủ hạ đứng đầu của đại ca cầm đầu ngày hôm nay Tiêu lão gia tử mang theo đại ca cầm đầu tới chính thức gặp mặt với Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành mặc áo sơ mi đen quân tây đen, đồ sộ to lớn, mái tóc ngắn được vút lên, tạo hình, rẻ ngôi ba bảy, lộ ra cái trán như đao phủ và ngũ quan anh tuần lạnh lùng.

 

Áo sơ mi đen cởi vài cúc áo, không nghiêm chỉnh, xuyên qua một chút tà mị tùy hứng, cặp mắt sâu thẳm kia như cười như không liếc Lão Hổ: “Chủ tử nhà ông thực sự là thiên hô vạn hoán nhỉ, đã cho tôi leo cây máy lần rồi.”

 

Tiêu Thành ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài để ngang trước mặt trên bàn trà, người đàn ông đã lăn lộn giới hắc đạo nhiều năm như vậy, dã tính bên trong không kèm chế được lộ ra khí phái của một đại lão.

 

Lão Hồ biệt hiện tại Tiêu Thành rât được coi trọng, nói không chừng chính là người nối nghiệp của đại ca cầm đầu, nên ông ta tiến lên đốt điều thuốc cho Tiêu Thành: “Thành gia, cái này cũng không cách nào, mấy năm nay những cảnh sát kia truy lùng đến cùng, ngay cả người bên cạnh cũng không thể tin tưởng, lỡ gì là nằm vùng…”

 

Lão Hổ muốn nói lại thôi, bí mật quan sát sắc mặt Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành cầm điếu thuốc, nghe lời này anh nhướng mày kiếm, phun ra một làn khói trắng: “Làm sao, chủ tử ông nghỉ tôi là nằm vùng à?”

 

Nói rồi anh nhấc tay véo mặt Tiêu Đình Đình, cười không nghiêm chỉnh : “Ông ta nói chồng em nằm vùng kìa, em có sợ không?”

 

Tiêu Đình Đình đã bị thôi miên, quên mắt ký ức không nên có, ả yêu vẻ lưu manh ngả ngớn ấy của Tiêu Thành, cả người hận không thể dính vào trên người anh.

 

“Lão Hồ, ba năm nay mỗi ngày tôi đều ngủ với A Thành, anh ấy nằm vùng sao tôi lại không biết? Được rồi, miễn bàn chuyện này nữa, đại ca cầm đầu đâu, sao lại không lộ diện?” Tiêu Đình Đình không nhịn được nhìn Lão Hỗ.

 

Lão Hổ ngồi trên ghế salon đối diện: “Ha ha, Thành gia, cậu sao mà nằm vùng được chứ, tôi nói thế thôi, song hôm nay tôi mời tới một người quen, cũng đề cho Thành gia gặp một lân.”

 

Lão Hỗ vỗ vỗ tay, thủ hạ mang vào một người.

 

Là… Hà Băng!

 

Hà Băng đã bị bắt!

 

Biết được Dương Kim Đậu tìm đến Tiêu Thành, Hà Băng liền nhanh chóng chạy tới, lúc đó cô đúng lúc thấy Dương Kim Đậu đụng phải họng súng của Tiêu lão gia tử.