Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2559



Chương 2559:

Lúc người làm nữ này từng lột quả đưa đến bên miệng anh anh đã biết chút tâm tư ấy của cô ả, song trái tim anh đều đặt trên người Hà Băng, không có chỗ trống để ý đến cô ta.

Diệp Minh phát động môi mỏng, phun ra vài chữ tàn nhẫn: “Thiếu đàn ông như thế à, đưa ả đến diễn trong quán bar đi.”

“Vâng, Thành gia.” Vài người hầu lôi cô em ngực lớn đó đi.

Cô em ngực lớn không thể ngờ đến kết cục này của mình, đến quán bar diễn chính là làm gái: “Không, không muốn mà, Thành gia, tôi không dám nữa, tôi thực sự không dám nữa.”

Cô em ngực lớn bị bắt đi, bên tai thanh tịnh, Diệp Minh mở cửa phòng, vào thư phòng.

Trong thư phòng, quản gia tư nhân đã chờ sẵn.

Anh gọi điện thoại, sai người giúp anh xử lý một chút tài sản, anh phải đi, rât nhiều chuyện phải bàn giao lại.

“Thành gia, anh có phân phó gì?”

Diệp Minh ngồi trên ghế da, sau đó rút điều thuốc châm lửa, hút một hơi thuốc thật sâu, sau đó phun ra, anh mở miệng: “Giúp tôi xử lý hết tất cả động sản và bất động sản, động sản thành lập một cơ quan từ thiện cho cho trẻ em vùng núi nhi, bất động sản để cho…

Hà Băng.”

Quản gia tư nhân nhìn một chút sổ sách trong tay, Diệp Minh chẳng những là người đàn ông có tâm huyết với tổ quốc, anh còn có thiên phú kinh thương, dưới danh nghĩa có rất nhiều sản nghiệp, phú khả địch quốc.

Đêu nói trên đường là kiêm lợi nhiêu nhất, giống với rửa tiền vậy, quản gia tư nhân không thể không bội phục vô số tài sản dưới danh Diệp Minh.

“Được Thành gia, thế nhưng động sản và bất động sản đều xử lý, trên người anh không để lại tiền sao?” Quản gia tư nhân hỏi.

Diệp Minh gõ gõ thuốc trong gạt tàn, sau đó ngậm trên môi mỏng hút một hơi: “Tôi không cần.”

“Đã biết Thành gia.”

Diệp Minh lại thông báo một chuyện, quản gia tư nhân đều nhất nhất đáp ứng, anh lúc này mới yên tâm.

“Thành gia, còn có việc khác không?”

Việc khác?

Ngọn lửa đầu ngón tay Diệp Minh lúc sáng lúc tối, khói mù lượn lờ mơ hồ khuôn mặt tuần tú cứng rắn.

Hồi lâu sau, anh lắc đầu: “Không có.”

Đêm khuya, quản gia tư nhân đã rời đi, Diệp Minh một mình đứng ở trên ban công, anh vẫn còn đang hút thuốc, trong gạt tàn thuốc rơi xuống đầy mầu thuốc lá.

Anh mở lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn kim cương rạng rỡ tỏa sáng trong lòng bàn tay anh.

Nhét nhân vào trong túi quân, anh lái xe đến bệnh viện.

Trong bệnh viện.

Diệp Linh hầu ở trước giường Hà Băng, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Minh đi đến.

“Anh.” Diệp Linh đứng dậy.

Diệp Minh đi tới trước giường: “Linh Linh, em đi về nghỉ ngơi đi, đêm nay anh trông Băng Băng.”

“Dạ.” Diệp Linh rời đi, cô để lại không gian cho hai người kia.

Diệp Minh ngôi ở bên giường, anh rủ mí mắt anh tuấn nhìn cô gái trên giường, cô vẫn còn đang hôn mê, trên mu bàn tay còn ghim tiêm truyền dịch.