Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2566



Chương 2566:

Tối hôm đó Hà Băng mang Triệu Lôi về nhà ăn cơm tối, Dương Kim Đậu tự mình xuống bếp, ba người ngồi ở trong phòng ăn ăn.

Triệu Lôi lột mấy con tôm, sau đó đặt tốt toàn bộ tôm đã bóc vỏ trong bát Hà Băng, lại vươn tay cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ đưa cho Hà Băng, anh ta làm những động tác này rất thành thạo, từ lúc bắt đầu quen nhau, anh ta đều chăm sóc rất chu đáo tất cả sinh hoạt của Hà Băng.

Dương Kim Đậu vui mừng gật đầu, đã trải qua hai người đàn ông Tiêu Thành và Đường Ngọc, bây giờ Triệu Lôi gần như đền bù tất cả chỗ thiếu hụt và tiếc nuối của bà.

“Triệu Lôi, hôn kỳ của con và Băng Băng chẳng mấy chốc sẽ đến rồi, đám cưới đã sắp xếp xong hết chưa, kết hôn phải cân nhắc rất nhiều chuyện đó.”

Dương Kim Đậu hỏi.

Triệu Lôi năm nay sắp ba mươi tuổi, dịu dàng nho nhã, anh ta gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, tất cả đã xong xuôi cả rồi, những việc này không cần bọn mẹ quan tâm, đều là con tự tay sắp xếp. À đúng rồi, cưới xong con và Băng Băng sẽ ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, thời kỳ trăng mật đúng lúc lại là sinh nhật Băng Băng, đến lúc đó con sẽ phái người tới đón mẹ, con sẽ mang hai người cùng nhau du lịch thê giới.”

Triệu Lôi làm việc chính là như vậy, rõ từng chỉ tiết, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, anh ta có thể chăm sóc đến cuộc sống của Hà Băng, có thể bao dung đến từng tâm trạng nhỏ nhặt của Hà Băng, anh ta nhớ kỹ tất cả ngày lễ về Hà Băng, hiểu được lãng mạn, biết tạo bắt ngờ, quả thực là một người tình hoàn mỹ.

“Được, Triệu Lôi, đem Băng Băng giao cho con, mẹ rất yên tâm.” Dương Kim Đậu hài lòng gật đầu.

Ăn xong cơm tối, Hà Băng đi ra tiễn Triệu Lôi, Triệu Lôi không mở xe, hai người bước chậm ở đầu đường.

Triệu Lôi vươn tay, giữ tay Hà Băng tronglòng bàn tay mình, tay cô vẫn lạnh như vậy, lạnh giống như khối băng, một chút nhiệt độ cũng không có.

Triệu Lôi nắm tay cô, muốn truyền nhiệt độ của mình cho cô: “Băng Băng, anh thật sự muốn cứ nắm tay em như vậy, đi mãi hết đời này.”

Trong khoảng thời gian này Hà Băng không có gì khác lạ, thanh lạnh như trước, cô nhìn Triệu Lôi: “Anh thực sự không ngại quá khứ của em sao?”

Triệu Lôi nhướng mày: “Qúa khứ? Em là chỉ quá khứ của em và Đường Ngọc, hay là chỉ quá khứ của… em và anh áy?

Hà Băng không lên tiếng.

Triệu Lôi một tay đút trong túi quần, hơi nhíu mày lại: “Tất cả quá khứ của em anh đều biết, sau này ở trước mặt anh đừng nhắc đến quá khứ nữa, bởi vì, anh cũng biết nổi máu ghen.”

Triệu Lôi cười, Hà Băng cũng câu đôi môi đỏ mọng theo.

Lúc này Hà Băng thấy được ven đường có quán hàng rong bán kem, cô dừng bước.

“Muốn ăn không, anh mua cho em.”

Triệu Lôi lúc này buông tay cô ra chạy đi mua.

Vừa chạy anh vừa quay đâu: “Muôn ăn Vị gì?”

Hà Băng suy nghĩ một chút: “Ăn…”

“Vị ô mai có được không, với vị cơ bản nữa, mua hai cái.” Triệu Lôi quyết định, mua cho cô hai cây kem.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Triệu thị lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp chạy đến chỗ bán hàng rong mua kem cho vị hôn thê của mình, bất kỳ thiếu nữ nào nhìn cũng sẽ thấy động tâm.

Hà Băng đứng lặng tại chỗ, nhìn thân ảnh Triệu Lôi đi xa, có chút đờ ra.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng huyên náo: “Thăng con hoang, đứng lại mau, trộm đồ của bọn tao còn muốn chạy, mau đứng lại!”

Mấy người đàn ông đuổi tới, đang đuổi một đứa bé trai, bé trai không cần thận trực tiếp xông vào người Hà Băng.

Bé trai ngẳắng đầu, lập tức liền thấy Hà Băng.