Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2585



Chương 2585:

Người đàn ông kia, người đàn ông tên Diệp Minh kia, cho dù có hóa thành tro, cô cũng có thể liếc mắt nhận ra.

Vừa rồi ở trên xe van, cô đã nhận ra anh, thân hình của anh, hơi thở của anh, mùi vị của anh, đã khắc vào thật sâu trong cốt nhục của cô, cô nhận ra.

Thật nực cười, người đàn ông đã chết ba năm trước, vậy mà đã trở về.

Cô tràn đầy lòng tin, cho là anh chính là Diệp Minh, nhưng khi cô cởi mũ anh xuống, lại không phải khuôn mặt anh.

Vì sao không phải anh?

Lẽ nào cô nhận lầm sao?

Có lẽ là cô sai rồi, nếu như anh không chết, ba năm nay… vì sao anh không trở lại?

Nếu như đó là anh, đùi phải của anh sao lại mất đi?

Cô nhìn thây đùi phải anh trông rông, anh đã tàn phế.

Cho nên, đó là Diệp Minh sao?

Cô cũng không biết.

Cô chỉ biết trái tim bình tĩnh đã lâu của mình trong nháy mắt rối loạn, sự xuất hiện của anh giống như một viên đá đột nhiên ném vào tâm hồ phẳng lặng của cô, tạo nên một vòng lại một vòng sóng rung động.

“Băng Băng, có phải em vẫn chưa quên anh ấy hay không?” Bên kia hỏi.

“Em đã quên…”

“Băng Băng, em không cần trả lời anh, câu đã quên này, em chỉ cân thuyêt phục chính em là được.” Bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Hà Băng để điện thoại xuống, nằm ở trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà một hồi, cô nhớ tới ba năm trước cô mới vừa phẫu thuật xong, quản gia tư nhân mang theo một tờ giấy chuyển nhượng một khối tài sản lớn cho cô, uyển chuyển nói cho cô biết — anh đi rồi, anh đã không cần cô nữa.

Hà Băng vươn tay, trực tiếp ném mũ Vào trong thùng rác.

Cô nhắm nghiền mắt, ép buộc chính mình đừng nghĩ đến quá khứ ấy nữa, thế nhưng, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt vừa nhìn thấy trên chiếc xe van đó, khuôn mặt xa lạ mới tinh kia.

Gương mặt đó so với Tiêu Thành trước đây càng thêm anh tuần hơn một chút, càng thêm thuận mắt cô.

Hà Băng rất nhanh lại mở mắt ra, không được, cô không thể để anh cứ vậy rời đi.

Dựa vào cái gì anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, anh đến cùng có phải là Diệp Minh hay không, cô nhất định phải có được đáp án.

Chiếc xe van lái ra khỏi thành phố Hồng Khẩu, ở cửa khẩu chậm rãi ngừng lại.

Diệp Minh vươn tay bật đèn trong xe, ngón cái và ngón trỏ “xoát” một tiếng rút ra dây lưng n to lớn màu đen bên hông, anh kéo xuống quần mình rủ mí mắt anh tuấn nhìn, bên đùi anh đã có một dấu răng bắt ngờ.

Quanh dấu răng đều là tơ máu, động vào còn thấy đau.

Vật nhỏ này!

Anh vươn lòng bàn tay to sờ lên dấu răng thanh tú đó, cô hẳn là hận anh lắm nên mới cắn ác như vậy.

Lòng bàn tay to vuôt ve dâu răng kia, anh đột nhiên yêu thích không nỡ rời tay, đây là cô lưu lại dấu vết trên người anh, vừa rồi cô ngã trong ngực của anh, trên người anh còn lưu lại mùi thơm của cô.

Thế nhưng, anh phải đi rồi.

Cô không nhận ra anh, thế cũng tốt, cô có cuộc sống hạnh phúc, mà anh phải trở về núi, về sau bọn họ chính là hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp lại nhau.