Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 260



Chương 260:

 

Sao mà cô ta cam lòng được chứ?

 

Lê Nghiên Nghiên lấy điện thoại di động ra và gọi cho Mạc Tuân…

 

Trong chiếc Rolls- Royce Phantom, Mạc Tuân đột ngột đổi hướng, Lê Hương theo quán tính trực tiệp ngã vào cánh tay anh.

 

Mạc Tuân giơ tay ôm lấy bờ vai bóng mịn của cô đê ôn định cô, cất giọng trầm thấp từ tính cười nói: “Mạc phu nhân, em đây là “lao vào lòng đoạt tim * ” sao?”

 

* ý chỉ việc lao vào lòng ai đó giành lấy tình cảm.

 

Lê Hương ồn định bản thân, nhanh chóng ngồi về chỗ ngồi mình: “Mạc tiên sinh, sao anh đột nhiên bẻ lái thế, còn lái nhanh như vậy? Sao vậy, phía Sau có yêu tinh nào đang đuôi theo anh?”

 

Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh tuần: “Phía sau có yêu tỉnh hay không anh không biết, nhưng ở cạnh anh có một cô đây này.’ .

 

“…” Lê Hương hừ một tiếng, lúc này cô mới chợt nhận ra con đường này không phải là đường trở lại U Lan Uyên: “Mạc tiên sinh, có phải anh đi sai rồi không?”

 

“Không sai, em gọi cho bà nội nói tối nay chúng ta không vê.”

 

Hàng mi cánh bướm của Lê Hương khẽ run, đôi mắt đen láy rơi vào trên người anh: “Mạc tiên sinh, chẳng lẽ… chẳng lẽ anh đưa em đến…

 

khách sạn mướn phòng hả?”

 

“Em mong lắm à?”

 

“Em không cóiI”

 

“Không phải đến khách sạn thuê phòng, mà là đến biệt thự dưới tên anh, đôi khi anh sẽ ở đó.”

 

Một người đàn ông như anh có rất nhiều bất động sản đứng tên, mặc dù anh dành phân lớn thời gian ở U Lan Uyễn với bà nội, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ đến biệt thự của mình, tôi nay anh muốn đưa cô đến ở biệt thự đây.

 

“Không đi được không?”

 

“Em trưng ra cái dáng vẻ xoắn xít như thể tối nay sắp xảy ra chuyện gì thế.

 

này, tối nay anh nhất định không nương tay với em.”

 

Lê Hương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho bà nội.

 

Tiếng chuông du dương vang lên một lân liên nồi được máy, giọng nói ân cần hiền hòa của bà nội truyền đến: “Alo, Lê Hương, sinh nhật vui vẻ nhé cháu, Lê Hương của bà thêm một tuôi rôi, hôm nay chơi có vui không?”

 

Lê Hương gật đầu: “Dạ cảm ơn bà, hôm nay cháu đã chơi rất vui, nhưng mà… tối nay muộn quá, cháu sợ làm phiền bà nội nghỉ ngơi nên..

 

nên cháu và Mạc tiên sinh sẽ.. . không „e.

 

Mạc Tuân nhìn dáng vẻ xấu hồ của cô gái, vành tai trăng như tuyết nhỏ đỏ bừng, ánh mắt trồn tránh, giỗông như một học sinh ngoan lần đầu tiên nói dối.

 

Lúc này điện thoại anh rung lên, anh ngắng đầu nhìn thì thấy Lê Nghiên Nghiên đang gọi.

 

Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân không chút gợn sóng, ánh đèn Neon ban đêm xuyên qua lớp kính thủy tỉnh trong suốt phản chiêu lên ngũ quan – tỉnh xảo của anh, mùi vị nam tính trưởng thành mơ hồ hiện lên.

 

Môi mỏng mím lại tỏa ra chút hơi lạnh, anh vươn tay trực tiếp tắt máy.

 

Bà nội trả lời: “Được rôi Lê Hương, bà đã bảo đừng có lo cho bà nữa mà, cùng Hàn Đình trải qua thế giới hai người thật tốt một chút đi cháu, thuận tiện tặng cho bà đứa chất nội nha.”