Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2683



Chương 2683:

Hà Băng nhanh chóng chạy vào phòng bếp, bắt đầu nâu nướng.

Diệp Minh nhìn bóng dáng cô gái bận rộn, chau lại mày kiêm: “Ống già, chỗ ông không có cơm ăn sao, chạy tới đây náo nhiệt làm cái gì!”

Trần Cẩm võ vai Diệp Minh một cái: “Thật không nhìn ra, cậu cũng theo mốt dữ ha, cũng học thanh niên người ta yêu đương.”

Hai người nói móc lẫn nhau một câu, sau đó đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, Diệp Minh và Trần Cẩm mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sa lon.

Trần Cẩm uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Diệp Minh: “Nội gián còn chưa điều tra ra, cậu không nghi ngờ tôi à?”

Diệp Minh câu môi, giễu cợt một tiếng, cặp mắt đen kia ánh lên tia sắc bén, không gì sánh được tà lãnh: “Ông già chằng lẽ tệ đến mức đó?”

Trần Cẩm cười, „ ông thật không nhìn lầm người đàn ông này, anh trầm ổn bình tĩnh, tâm như gương sáng, có trí tuệ.

Diệp Minh híp mắt một cái: “Ai là nội gián, trong lòng ông biết không?”

Trần Cẩm đề chén trà bên trong tay xuÔng: “Tôi hiểu ý của cậu, cậu nghi ngờ Thiến Thiền, nhưng Thiền Thiền còn không có năng lực như thế, trừ phi nó có người bày mưu, kẻ kia nhất định là người bên cạnh tôi.”

Nói rồi Trần Cảm nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Có muốn bắt nội gián không?”

Diệp Minh lười biếng dựa vào trên ghề sa lon, vẫn không nói gì, lúc này.

Hà Băng từ trong phòng bếp đi ra, cô câm đ ĩa trái cây trong tay đưa tói trên bàn trà: “Trong tủ lạnh có vài quả cam, con cắt nhỏ rồi, hai người ăn đi, chắc ngọt lắm đó.”

Diệp Minh khom lưng, cầm lên một múi cam, đưa tới bên môi mỏng.

Thế nhưng một giây kế tiếp, động tác anh khựng lại.

“Làm sao vậy?” Trần Cẩm hỏi.

Diệp Minh mặt không chút thay đôi, ngay cả mi tâm cũng không chau, anh trực tiếp ném đem múi cam kia vào trong thùng rác: “Cam hư rôi.’ “Làm sao có thể, anh gạt em à! Để em nềm thử.” Hà Băng vươn tay lấy quả cam trong đ ĩa trái cây.

“Bếp” một tiếng, Diệp Minh nhẹ nhàng đánh mu bàn tay cô, mày kiếm nhướng: “Không nghe lòi2 Nấu cơm đi!”

Nhìn anh hung hăng, Hà Băng tức giận nhưng chỉ đành nghe lời vào phòng bếp.

Hà Băng đi, Trần Câm câm lây một múi cam đặt dưới mũi ngửi một cái, Sắc mặt ngưng trọng: “Cam bị hạ độc, xem ra có vài người không kịp chờ đợi muôn hạ thủ rồi.

Diệp Minh dùng xù xì lòng bàn tay xoa xoa vùng râu dưới căm mình: “Chờ tôi bät được tên nội gián này, nhất định phải lột da hắn, rút gân hăn!”

Dám đặt chủ ý đến trên đầu Hà Băng, hạ độc Hà Băng, anh nhất định g iết chết tên nội gián kia.

“Hiện tại địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, Hà Băng bât cứ lúc nảo cũng sẽ gặp nguy hiệm, Diệp Minh, cậu có chủ ý gì hay không?”

Diệp Minh chau mày kiếm anh khí, chủ ý hay đương nhiên là có.

Trần Cẩm nhìn dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của anh liền cười nói: “Cậu đã đã có chủ ý trong lòng vậy thì nhanh thực thi đi! Tôi rât sớm đã đệ đơn lên tổ chức, còn đích thân đến cấp trên làm báo cáo một lần, phía trên đã phê văn xuông, về sau vị trí của tôi sẽ là của cậu!”

Ba năm nay lánh ở trong núi lớn Diệp Minh, Trần Cảm không quên anh, ngược lại trong lòng ông luôn nhỏ đến anh.