Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 272



Chương 272:

 

Lê Nghiên Nghiên lần này rất thông minh, cô ta không hề muộn rơi vào hồ của Lê Hương thêm lần nào, bởi vì chuyện này do cô ta bịa ra một cách ngẫu nhiên nên Lê Hương rất dễ dàng bắt được sai sót.

 

Lê Nghiên Nghiên vừa khóc vừa lấy điện thoại di động ra tự nói: “Nhìn đi Lê Hương, chị có chụp ảnh, tin nhắn riêng Weibo của chị đã nỗ tung, fan của em dùng đủ thứ ngôn từ ác ý đề chửi bới chị, nói chị quyên rũ Mạc tổng , là con điềm, thuận tiện còn chửi cả gia đình chị, mây ngày nay chị cũng nhận được rất nhiều chuyền phát nhanh trong đó có đồ chơi tình dục khó coi, có axit hủy dung, còn có mực đỏ đáng sợ, còn có một sô bức thư khủng khiếp, fan hâm mộ của em nói răng người mà bọn họ thuê đã đến rồi, bảo chị cần thận chút, bọn họ muốn để những người đó cưỡng hiếp chị trước rồi giệt chị, chị thực sự sợ lắm…”

 

Lê Hương liếc điện thoại của Lê Nghiên Nghiên, cô ta đã chụp rất nhiêu ảnh, những bức ảnh đó rất giống thật, người nhìn đều rợn cả người.

 

Lúc này mọi người rối rít nghị luận.

 

“Sao fan của Lê Hương lại đáng sợ như vậy?”

 

“Bây giò Lê Hương đã là người nôi tiêng, mọi người gửi meme “cầu ban phước” cho cô ây tại bữa tiệc sinh nhật, Lê Hương đã xé xác Lê Nghiên Nghiên như vậy, tất nhiên là fan của cô ấy theo chủ chửi mắng đe dọa Lê Nghiên Nghiên đủ thứ rôi.

 

“Thực ra, Nghiên Nghiên cũng không làm gì cả, lân này Lê Hương thực sự’ hơi quá: đáng, không nên ác như vậy chứ, cái này là ép Nghiên Nghiên phải chết!”

 

Lê Hương nhệch đôi môi đỏ lên, cười lạnh: “Lê Nghiên Nghiên, tôi thông cảm cho cảnh ngộ của cô, nhưng quỳ dưới ¡ người tôi cũng VÔ dụng. Bây giò cô hãn là nên lập tức báo cảnh sát đề cảnh sát xử lý!”

 

Lê Nghiên Nghiên sửng sốt trong giây lát, cô không ngờ Lê Hương lại nói báo cảnh sát mui vậy, gọi cảnh sát thì không thể được, đến lúc đó cô ta sẽ sập cái bẫy chính mình tạo ra mắt.

 

Lê Hương nhìn sơ hở trên mặt cô ta, chân mày lá liễu thanh tú khẽ nhướng, cô chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bắm dãy số 110 trước mặt Lê Nghiên Nghiên: “Lê Nghiên Nghiên, nêu cô không muôn gọi cảnh sát, thì tôi sẽ gọi cảnh sát cho cô ngay, cô chờ chút. “

 

Lê Nghiên Nghiên lạnh hết cả người, cô ta chạy nhanh lên ôm lấy chân Lê Hương: “Lê Hương, đừng gọi cảnh sát, bọn họ sẽ tìm được chị, và họ sẽ làm tốn thương gia đình và bạn bè của chị… A, chị rất sợ!” : Lê Nghiên Nghiên hét lên, nhắm mắt và ngất đi.

 

Lúc này, Triệu Lập Anh chạy nhanh tới, anh ta tức giận nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô đủ rồi đấy, cô hại Nghiên, Nghiên còn chưa đủ thảm sao, cô ây chỉ là cô gái yêu đuối mà cô lại dọa cô ây sợ đến xỉu, trước giờ tôi chưa từng thấy người nào ác độc như côi”

 

Triệu Lập Anh bế Lê Nghiên Nghiên đã ngất xỉu khẩn cấp đưa đến bệnh viện.

 

Mọi người nhìn về Lê Hương, trong ánh mắt có chút kỳ quái.

 

“Lê Hương này thật độc ác, cô ta đã dọa Nghiên Nghiên sợ đến ngất xỉu rồi, nêu ¡ tiệp tục như vậy, tôi đoán tỉnh thần của Nghiên Nghiên sẽ có vấn đề.”

 

“Chúng ta hãy tránh xa Lê Hương một chút, chúng ta không. chọc nổi, nhưng chúng ta có thê trồn.”

 

Mọi người nhanh chóng rời đi.

 

Song Song tức giận giậm chân tại chỗ: “Lê Hương, cái trò khổ nhục kế của Lê Nghiên Nghiên chơi đẹp thật đó, bây giờ cô ta quay lại căn cô một cái, hoàn mỹ xoay mình rôi.”

 

Lê Hương đứng. ở nơi đó nhìn theo hướng biến mắt của Lê Nghiên Nghiên: “Song Song, đừng lo lãng, tiệp theo xem Lê Nghiên Nghiên sẽ còn trò gì nữa, để cô ta nhảy múa một hồi đi.”

 

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lê Hương, Song Song mới yên tâm.

 

Hai người bước vào dược phòng, Lê Hương chỉ vào chậu hoa trong góc hỏi: “Song Song, thứ trong chậu hoa này có phải mây liều thuốc hiếm mà cô trồng không?”

 

Song Song gật đầu, cô ngượng ngùng nói: “Thực ra gia đình tôi cũng là một y dược thế gia, nhưng tôi không. thích học y từ khi còn nhỏ nên ông nội tôi rất thất vọng về tôi, tôi không có tài cán gì, chỉ thích chút cỏ cây các kiểu, rồi sưu tầm các loại thảo mộc quý hiếm hoặc thậm chí đã tuyệt chủng thôi.” : Lê Hương trợn to hai mắt, luyện chế ra dược liệu quý hiếm mà nói không có tài cán gì ư?